Hạ Vân Phong theo bản năng sờ sờ ví tiền trong túi, tấm ảnh kia khẳng định là nhi tử Ngao Dương, y cũng không kịp nghĩ nhiều liền ngồi xổm xuống lắc lắc Ngao Dương.
“Nhi tử.” Y vỗ vỗ mặt Ngao Dương.
Nhưng Ngao Dương không có tỉnh.
Y lật Ngao Dương lại, dò hơi thở Ngao Dương, coi như bình thường.
“Ngao Dương, nhi tử……” Y lặp lại gọi Ngao Dương vài tiếng.
Ngao Dương thủy chung đều không có phản ứng, y đành phải đem Ngao Dương trực tiếp cõng trở về, động tác của y rất chậm, cõng thật lâu mới đem Ngao Dương đưa đến biệt thự.
Tự y đem Ngao Dương ẩm lên lầu, tắm cho Ngao Dương, thay đổi quần áo cho hắn, kiểm tra xem trên người có vết thương hay không, bảo thuộc hạ lấy thuốc đến, y ôm Ngao Dương một chút.
Ngao Dương vẫn hôn mê.
Hạ Đông trở về sau nhìn thấy Ngao Dương, có vẻ hơi chút ngoài ý muốn, “Hắn như thế nào lại ở chỗ này?” Hắn đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn Hạ Vân Phong, hắn giống như an ủi vuốt vuốt lưng Hạ Vân Phong……
Y đã sớm cho phép Hạ Đông làm loại động tác thân mật này, dù sao Hạ Đông là con của y, y đem chuyện tình trước đó đều nói cho Hạ Đông, bảo Hạ Đông đi nghỉ ngơi.
“Đừng tìm.” Hạ Vân Phong biết tìm cũng vô dụng.
Căn bản tìm không thấy nữa……
Hạ Đông mệt mỏi cả ngày, trở về đã đi nghỉ ngơi, Hạ Vân Phong ở lại trong phòng thủ bên Ngao Dương, y tùy thời đều phải lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1934991/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.