Lúc này.
Hạ Vân Phong vừa định kéo lại bức màn, liền nhìn thấy Ngao Dương đem di động trong tay quăng lại đây, thiếu chút nữa là quăng trúng Hạ Vân Phong: “Ngươi làm cái gì nghe lén ta nói điện thoại?”
Ngao Dương căm tức nhìn Hạ Vân Phong.
Hắn cảm thấy nam nhân Hạ Vân Phong này chẳng những không biết xấu hổ, còn thực vô sỉ, thế nhưng đứng ở đối diện nghe lén hắn nói chuyện điện thoại, còn giống như không muốn để ý đến hắn mà chuẩn bị vào nhà ( kiểu gì nó cũng nói được).
“Ngươi đứng lại đó cho ta.” Ngao Dương ra lệnh cho y.
Hạ Vân Phong đi rót một chén nước, một bên uống nước, một bên nhìn Ngao Dương: “Làm sao thế, cơn tức lớn như vậy?” Y dựa vào bên cửa sổ lười biếng nhìn chằm chằm Ngao Dương vẻ mặt tức giận.
“Không có việc gì.” Ngao Dương phiền chán không nhìn y.
Ngao Dương đang chuẩn bị đập lên cửa sổ, lại nghe thấy Hạ Vân Phong cực kỳ thong thả gợi ý: “Có phải hàng đã bị mất rồi hay không, muốn ba ba giúp ngươi tìm lại hay không?”
Ngao Dương càng giận hơn……
Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương trực tiếp loảng xoảng một tiếng đóng cửa lại bỏ đi, không bao lâu đèn trong phòng liền tắt. Hạ Vân Phong kéo lại bức màn, vừa mới quay người qua liền nhìn thấy Hình Liệt ngồi ở trên giường theo dõi y……
Không biết từ khi nào thì tỉnh.
Bất quá.
Hình Liệt cũng không có hỏi nhiều.
Hạ Vân Phong cũng không có dư thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1934981/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.