Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki Hai người hướng phía trước đi một đoạn.
Rất nhanh hai người nhìn thấy phía trước có một đống phòng ở, lúc này gió đã thổi rất lớn, khoảng cách nội thành còn rất xa cũng không thể đi được nữa……
Tần Diễm nắm thắt lưng Hạ Vân Phong, lấy tay thay y cản gió, tiến đến bên tai Hạ Vân Phong nói lớn: “Không thể đi nữa, phía trước có mấy phòng ở của ngư dân, chúng ta đến nơi đó trước tránh một lát.”
Gió rất lớn.
Hiện tại nếu không quát to thì có lẽ nghe không rõ nữa… Hai người vào phòng nhỏ của ngư dân, đống phòng ở này hoang phế đã lâu, bên trong căn bản là không ai. Hơn nữa phòng này không gian cũng không lớn nhưng vẫn có thể tránh gió được.
Bên trong không có thứ gì, chỉ có một cái giường ván gỗ, tựa hồ trước kia cũng có người ở trong này tá túc qua đêm, trong phòng trống rỗng liền ngay cả nói chuyện đều có âm thanh vọng lại.
Tần Diễm đem áo khoác cởi ra lót ở trên giường rồi bảo Hạ Vân Phong đi qua ngồi, chính hắn đi đóng cửa sổ lại nhưng có vài cửa sổ không có lớp thủy tinh cho nên gió biển vẫn có thể thổi vào.
Hạ Vân Phong ngồi ở trên quần áo của Tần Diễm, y bảo Tần Diễm lại đây ngồi, Tần Diễm trực tiếp ôm sát thân thể y, động tác này tựa hồ có điểm……
Ý tứ bảo hộ y……
Nhưng giống như là ngược rồi…
Hiện tại y là phụ thân, hẳn là lúc bảo hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1934929/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.