Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki
Hạ Vân Phong đương nhiên cũng không có khả năng thay hắn dùng miệng làm, cùng lắm cũng chỉ lấy tay dạy nhi tử. Y nói cho Ngao Dương như vậy là không đúng, Ngao Dương nghe xong sau không có yêu cầu lại.
Trầm mặc một lúc lâu sau, Hạ Vân Phong trước tiên thong thả mở miệng hỏi nhi tử……
“Ngao Dương, ngươi còn có nhớ hay không mẹ ngươi tên gọi là gì?” Hạ Vân Phong một bên thay nhi tử giải quyết vấn đề, một bên ánh mắt trầm định nhìn con của y, y nói chuyện rất thong thả.
“Không biết.” Ngao Dương thật cẩn thận lắc đầu, hắn nói cho Hạ Vân Phong hắn chỉ nhớ rõ, mẹ có nói qua ba ba thích những ngày trời mưa, còn những cái khác hắn cái gì cũng không biết……
Hạ Vân Phong biết nhi tử trước đây không lâu bị thương ở đầu, trở nên không giống người bình thường, học cái gì cũng đều phải chậm một chút. Chỉ số thông minh của nhi tử cũng không cao cho nên y cũng không có hỏi nhiều.
Ngao Dương ôm y.
Tiếng thở dốc quanh quẩn bồi hồi bên tai y, vât thể trong tay y cũng càng ngày càng cứng rắn, nóng bỏng…….
Còn không ra.
Hạ Vân Phong mệt chết đi rồi.
Tay hắn có chút bủn rủn……
“Chưa được sao?” cái trán tinh tế của Hạ Vân Phong chảy ra mồ hôi, y thay Ngao Dương làm hơn nửa giờ rồi, Ngao Dương thực kiên trì, còn chưa có đi ra, chỉ ôm y.
“Còn chưa được……” hai tay Ngao Dương vuốt ve thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1934825/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.