Chương trước
Chương sau
"Hạ lưu! Thả tôi ra!" Lạc Tranh liều mạng giãy giụa.

Không ngờ tới, Thương Nghiêu lại làm theo lời nàng, cười khẽ đứng dậy.

Lạc Tranh cảm thấy thân thể chợt nhẹ bỗng, cảm giác hít thở không thông cũng đã biến mất, hô hấp dần an tĩnh lại, chỉ là vây quanh nàng vẫn là mùi hoắc hương nhè nhẹ thuộc về hắn...

Nhìn đến Thương Nghiêu thường ngày mang dáng vẻ lạnh lùng, giờ lại toát lên khí chất ưu nhã đang đưa tay sửa sang lại áo sơ mi, ánh mắt sắc bén như chim ưng, từ trên cao nhìn xuống nàng, chăm chú như thợ săn nhìn con mồi.

Lạc Tranh lập tức ngồi dậy, bàn tay nhỏ bé gắt gao níu lấy cổ áo, nàng chỉ cảm thấy nơi ngực vẫn là cảm giác nóng rát như trước, tựa như bị bàn ủi in dấu qua.

Thương Nghiêu chỉnh xong áo sơ mi, cúi người xuống, không để nàng có chút cơ hội chạy thoát, ngón tay thon dài đưa qua, giữ lấy cằm nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Hôm nay tạm thời tha cho em, nhưng mà…sẽ không có lần sau." Ngón tay của hắn từ từ đặt lên đôi môi còn hơi sưng đỏ của nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tôi và em, còn nhiều thời gian, chúng ta…từ từ chơi."

Lạc Tranh khó nhọc hít vào một hơi, vẻ cảnh giác tràn ngập trong mắt.

"Anh sẽ không làm được, sẽ không phá hoại được tình cảm giữa tôi và Húc Khiên!"

"Không, em lầm rồi." Thương Nghiêu cười nhẹ, "Tôi biết rõ em là người như thế nào, vô cùng rõ ràng em đang nghĩ cái gì, cho nên tôi muốn nói cho em biết, tôi sẽ không phá hỏng cuộc sống hiện tại của em. Nhưng là…. "

Tâm tư Lạc Tranh theo câu nói chợt ngưng lại của hắn, bất chợt rối loạn.

Âm thanh trầm thấp mê hoặc lòng người lại tiếp tục cất lên...

"Nhưng em, hoặc là nói cả hai người, ngàn vạn lần đừng cho tôi cơ hội, nếu không, chiếm được em rồi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua. Tranh, em là của tôi..."

Lạc Tranh cảm thấy một luồng khí lạnh ghê người ập tới...

***

Phòng cao cấp Hoàng gia, bốn bề ánh đèn rực rỡ.

"Thương Nghiêu, hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ!" Ôn Húc Khiên đem hợp đồng giữa hai bên ký tên xong, đứng dậy chủ động đưa tay về phía Thương Nghiêu.

Thương Nghiêu bắt tay hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tôi và cậu là bạn bè nhiều năm, sau này nhất định hợp tác rất vui vẻ!"

Phía sau, người phục vụ đã mang rượu tới.

"Nào, Thương Nghiêu, vì tình bạn nhiều năm và sự hợp tác sắp tới của chúng ta, cạn ly." Ôn Húc Khiên có vẻ rất thoải mái, cầm lấy ly rượu, nói một cách hào hứng.

Thương Nghiêu trên mặt vẫn là nụ cười lạnh lùng thường ngày, cùng hắn nhẹ nhàng cụng ly, "Hợp tác vui vẻ!"

Hai người đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

"Húc Khiên, tuy nói rằng luật sư ở văn phòng cậu nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng tôi hi vọng lần này Luật sư Lạc có thể nhận lời làm đại diện pháp luật của tập đoàn RM. Biểu hiện của Luật sư Lạc trên tòa thật khiến người ta phải ngưỡng mộ." Đặt ly rượu xuống, Thương Nghiêu dựa lưng vào sofa, thanh âm có vẻ lười nhác khéo léo che dấu âm mưu đã sắp đặt sẵn trong lòng.

Ôn Húc Khiên có vẻ hơi khó xử nhìn hắn nói: "Thương Nghiêu, Tranh Tranh trước mắt đang xử lý một vụ án khác, thời gian thật sự không cho phép. Kỳ thật, ngoại trừ Tranh Tranh, ở văn phòng còn có rất nhiều luật sư ưu tú. Yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp cho tập đoàn luật sư giỏi nhất."

Thương Nghiêu mím môi, kiên quyết nói, "Húc Khiên, cậu biết rõ con người tôi trước giờ luôn cẩn thận, không phải là tôi phủ định các luật sư khác trong văn phòng cậu, chỉ là tôi biết rất rõ, Luật sư Lạc mới chính là nhân tài có một không hai."

"Thương Nghiêu, từ phía lợi ích khách hàng mà nói, tôi đương nhiên hy vọng Tranh Tranh có thể đảm nhận vị trí bên RM. Hôm qua, tôi cũng đã thảo luận về vấn đề này, nhưng cô ấy tỏ ý muốn dồn toàn bộ sức lực cho vụ án hiện tại. Như vậy đi, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp khuyên cô ấy thêm lần nữa, được chứ?"

"Tốt lắm!" Thương Nghiêu bên môi dường như nổi lên ý không mấy vui vẻ, trầm giọng cất lời.

***

Hongkong, tòa án tối cao - Bồi thẩm đoàn

"Đối với vụ án quấy rối tình dục, xin hỏi các vị làm sao để xác định chứng cứ do các bên cung cấp?" Diêu Vũ khoác trên người bộ vest tối màu, ít nhiều toát lên phong thái luật sư che khuất vẻ thanh nhã thường ngày.

Đây là giai đoạn lựa chọn thành viên bồi thẩm đoàn trước khi ra tòa, cũng là một phần trong trình tự tố tụng. Luật sư cả hai bên đều muốn trước khi phiên tòa chính thức được mở, tranh thủ lựa chọn những thành viên bồi thẩm đoàn có lợi nhất cho thân chủ của mình.

Người phụ nữ ngồi ở khu vực dành cho bồi thẩm đoàn bị Diêu Vũ hỏi, có đôi chút không thoải mái, khẽ nhíu mày nói, "Diêu luật sư, xác định bằng chứng không phải là việc do luật sư tiến hành sao?"

Gương mặt Diêu Vũ có chút cứng đờ...

"Diêu Vũ, qua đây chút." Ngồi ở một bên, Lạc Tranh giơ tay day day thái dương đau nhức, ra hiệu cho Diêu Vũ lại gần.

Diêu Vũ xoay người, nện giày cao gót từ từ bước tới.

Lạc Tranh hướng về phía trước, hạ giọng nói: "Người phụ nữ cô vừa hỏi không thể chọn, ngoài ra còn có người số 6 mặc y phục màu xám, và người búi tóc ngồi ở vị trí số 8 cũng đừng có chọn."

Kể từ lần trước bị Lạc Tranh từ chối, Diêu Vũ vốn đã không thoải mái. Sau nhờ Ôn Húc Khiên chạy tới nói giúp, lần này lại cho theo Lạc Tranh làm trợ lý. Vốn là nàng muốn từ chối, lại thêm lời Húc Khiên nói lúc say rượu lần trước, khiến trong lòng nàng hơi khó chịu, chỉ là miễn cưỡng nhận lời.

Thực ra sau đó Lạc Tranh đã suy nghĩ rất nhiều, nhất là khi nhớ đến lời Ôn Húc Khiên nói hôm đó. Chính nàng cũng đang tự cảnh tỉnh, phải chăng mình quá mạnh mẽ, tạo nên áp lực tâm lý quá lớn cho Húc Khiên, cho nên lúc say hắn mới nói ra lời trong lòng? Lời của hắn hôm đó thực sự tổn thương nàng rất sâu sắc, nhưng hôm sau khi tỉnh rượu, chuyện gì Húc Khiên cũng không nhớ, khôi phục lại tác phong nhanh nhẹn thường ngày, đối với nàng biểu hiện vô cùng ôn nhu.

Mấy ngày này, mỗi lần đối mặt với Húc Khiên, Lạc Tranh đều có chút không thoải mái. Có lúc, nàng nghĩ muốn điều chỉnh quan hệ giữa hai người. Thứ nhất, có lẽ bản thân mình thực sự là nguyên nhân, những lời như vậy bình thường Húc Khiên không bao giờ nói. Thứ hai, nàng cảm thấy bản thân mình cũng thật có lỗi, nhất là việc Thương Nghiêu trước mặt hắn lại làm ra những chuyện kia...

Diêu Vũ nghe thấy lời của Lạc Tranh, khóe miệng có chút co giật, "Luật sư Lạc, ba người đó đều do tôi cẩn thận lựa chọn, ở trên tòa, họ nhất định sẽ giúp tôi."

"Diêu Vũ, cô phải nhớ kỹ, ý chí của bồi thẩm đoàn là việc cô không cách nào khống chế. Người phụ nữ cô vừa đặt câu hỏi, khi đối mặt với cô đã tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn, ở trên tòa, sao có thể giúp được cô? Còn người số 6, anh ta từ đầu đến giờ, vẻ mặt không hề thay đổi, nhìn cách ăn mặc từ đầu tới chân đều là màu sắc u tối, nói lên tâm lý người này khá bế tắc, anh ta không thích hợp để chọn làm thành viên bồi thẩm đoàn. Cuối cùng, người số 8, nhìn qua thấy bà ấy rất chăm chú nghe cô nói, nhưng ánh mắt khá rời rạc, hai chân cũng theo bản năng không ngừng di chuyển tới lui, cho thấy người này không có tính nhẫn nại, tôi thậm chí còn nghi ngờ bà ấy có cảm giác thù hận cuộc đời." Lạc Tranh âm lượng vừa phải, không để cho người ngoài nghe được, nhưng vẫn giữ vững uy nghiêm trong lời nói.

Diêu Vũ có chút không tình nguyện nhìn mấy người này một cái, nhún vai, "Được rồi, tôi nghe lời chị, dù sao chị cũng là luật sư chính, nói cái gì thì tôi phải nghe cái đó. Nói xong, nện giày cao gót đi tới phía bồi thẩm viên dự khuyết khác.

Lạc Tranh nhìn theo bóng Diêu Vũ, bất giác nhíu mày.

***

Bên ngoài tòa án

Lạc Tranh hít thật sâu luồng không khí thoáng đãng bên ngoài. Mấy ngày nay, nàng không biết mình đang trốn tránh cái gì, không muốn nói chuyện, cũng không muốn làm gì, chỉ muốn lẳng lặng đứng một mình.

Sau khi Diêu Vũ đi khỏi, Lạc Tranh hướng về phía hàng cây bên cạnh tòa án chầm chậm bước tới. Gió nhẹ thổi qua, làm cho tâm trí nàng thoáng chút nhẹ nhàng.

Trong không khí thoang thoảng mùi gỗ thông thơm ngát, rất khiến tâm thần an ổn.

Lạc Tranh khẽ mỉm cười, đã lâu không tận hưởng không khí trong lành dưới ánh mặt trời. Hít một hơi thật sâu, đem hương gỗ thông tràn ngập trong lòng, thật dễ chịu, loại hương vị này làm cho người ta thả lỏng, làm cho người ta không kìm lòng mà sa vào, giống như...

Lơ đãng, trong khứu giác nàng xuất hiện thêm một mùi hương quen thuộc - mùi hoắc hương nhè nhẹ khiến trái tim không khỏi đập loạn.

Vô thức lấy tay ép lên ngực, nơi người đàn ông kia từng cuồng dã hôn qua, lời nói ma mị của hắn lại vẳng bên tai nàng.

"Nhưng em, hoặc là nói cả hai người, ngàn vạn lần đừng cho tôi cơ hội, nếu không, chiếm được em rồi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua. Tranh, em là của tôi..."

Không!

Tâm trạng đang thư thái bỗng dưng tan biến.

Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao đắt tiền từ xa tiến tới, mang theo khí thế khiếp người, tới sát bên cạnh nàng đột ngột dừng lại.

Trong lòng nổi lên một hồi cảnh giác, Lạc Tranh quay đầu nhìn, kính xe từ từ hạ xuống để lộ ra gương mặt cương nghị quen thuộc.

Lạc Tranh cảm giác như nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.

Trên xe, Thương Nghiêu vẻ mặt hứng thú nhìn nàng, khóe môi khẽ mím lại toát lên sự tà mị, ánh mắt tĩnh mịch.

"Luật sư Lạc, chúng ta lại gặp mặt, lên xe đi, tôi đưa em về!" Giọng nói của hắn toát lên sự độc đoán kèm mệnh lệnh, tư thái thể hiện rõ việc không chấp nhận sự cự tuyệt.

Lạc Tranh vô thức lui về sau hai bước, đã thấy hắn xuống xe, hướng nàng đi tới, bước chân vững vàng, từng bước tới gần... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://thegioitruyen.com

"Anh đừng tới đây!" Nàng kinh hoàng hét.

"Đã quá muộn, Tranh..." Thương Nghiêu bên môi cười tà, "Trò chơi của chúng ta, bắt đầu rồi..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.