"Hạ lưu! Thả tôi ra!" Lạc Tranh liều mạng giãy giụa.
Không ngờ tới, Thương Nghiêu lại làm theo lời nàng, cười khẽ đứng dậy.
Lạc Tranh cảm thấy thân thể chợt nhẹ bỗng, cảm giác hít thở không thông cũng đã biến mất, hô hấp dần an tĩnh lại, chỉ là vây quanh nàng vẫn là mùi hoắc hương nhè nhẹ thuộc về hắn...
Nhìn đến Thương Nghiêu thường ngày mang dáng vẻ lạnh lùng, giờ lại toát lên khí chất ưu nhã đang đưa tay sửa sang lại áo sơ mi, ánh mắt sắc bén như chim ưng, từ trên cao nhìn xuống nàng, chăm chú như thợ săn nhìn con mồi.
Lạc Tranh lập tức ngồi dậy, bàn tay nhỏ bé gắt gao níu lấy cổ áo, nàng chỉ cảm thấy nơi ngực vẫn là cảm giác nóng rát như trước, tựa như bị bàn ủi in dấu qua.
Thương Nghiêu chỉnh xong áo sơ mi, cúi người xuống, không để nàng có chút cơ hội chạy thoát, ngón tay thon dài đưa qua, giữ lấy cằm nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Hôm nay tạm thời tha cho em, nhưng mà…sẽ không có lần sau." Ngón tay của hắn từ từ đặt lên đôi môi còn hơi sưng đỏ của nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tôi và em, còn nhiều thời gian, chúng ta…từ từ chơi."
Lạc Tranh khó nhọc hít vào một hơi, vẻ cảnh giác tràn ngập trong mắt.
"Anh sẽ không làm được, sẽ không phá hoại được tình cảm giữa tôi và Húc Khiên!"
"Không, em lầm rồi." Thương Nghiêu cười nhẹ, "Tôi biết rõ em là người như thế nào, vô cùng rõ ràng em đang nghĩ cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-loi-moi-cua-boss-than-bi/3138508/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.