Đêm xuống, Lạc Tranh cố gắng lắm mới có thể tắm xong, phải giơ cao một tay khi tắm thực sự là chuyện vô cùng khốn khổ.
Vừa vào đến phòng làm việc chuẩn bị bật máy tính lên, Lạc Tranh thấy trên cửa kính thoáng hiện lên ánh đèn pha xe hơi báo hiệu Louis Thương Nghiêu đã trở về, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một chút căng thẳng.
Lạc Tranh thầm nhủ chỉ cần chú tâm làm việc của mình là được rồi. Lúc này, mối quan tâm hàng đầu của nàng là tình hình của Liệt. Biết rõ nguyên nhân bệnh của cậu ta, cho dù thế nào đi nữa nàng cũng sẽ nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho Liệt.
Lạc Tranh cũng không biết, hành động của nàng lúc này có phải một dạng tâm lý chuộc tội hay không nữa.
Tất cả tư liệu nàng tìm kiếm hiện giờ đều liên quan đến bệnh tình của Liệt. Trong lúc còn đang mải tìm kiếm thông tin, cửa phòng làm việc liền bị đẩy bật ra, không khó nhận ra hành động đẩy cửa này khá thô lỗ.
Lạc Tranh vô thức nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết là ai vừa bước vào, nàng chậm rãi lên tiếng, "Xin anh lần sau gõ cửa trước khi vào!"
Louis Thương Nghiêu dường như không nghe thấy lời nàng, sải bước tiến về phía trước, dừng lại trước mặt Lạc Tranh, lạnh lùng nói, "Ai cho phép cô qua bên kia?"
Đôi mắt Lạc Tranh vẫn chăm chú nhìn màn hình như trước, bàn tay bị thương để xuống phía dưới, nàng chỉ dùng một tay để ghi chép lại những điều quan trọng, khẽ đáp lại giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-loi-moi-cua-boss-than-bi/2401855/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.