Khi Quý Hựu Ngôn mở mắt, thứ duy nhất cô thấy là bóng tối mịt mù đáng sợ. Cô vẫn chìm đắm chưa thoát khỏi cảnh tượng Cảnh Tú ngã xuống trước khi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, nước mắt tuôn trào mãnh liệt chẳng khác nào tràn bờ đê.
Giữa cơn hốt hoảng, cô nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng ngay kế bên.
Quý Hựu Ngôn nghiêng đầu liền trông thấy gương mặt người thương đang đầu ấp tay kề, đối phương hơi cau mày, xem chừng cũng không được yên giấc.
Cảm giác không chân thật dần biến mất, Quý Hựu Ngôn tỉnh táo hơn, cô nhận ra ban nãy mình đã nằm mơ. Bình thường nếu nói mớ thì hẳn cô đã quấy nhiễu Cảnh Tú rồi, nhưng đêm nay Cảnh Tú thực sự mệt mỏi nên chỉ hơi nhấp nháy mắt chứ không hề tỉnh dậy.
Quý Hựu Ngôn đưa tay vuốt lưng Cảnh Tú, đối phương ghé lại gần cô hơn trong vô thức, giãn mặt mày, yên tâm say giấc.
Quý Hựu Ngôn nhìn gương mặt nhu hòa khi ngủ của Cảnh Tú rồi lại hồi tưởng lại vẻ tiều đầy hoảng loạn của đối phương trong mơ mà ngày nhịp thở ngày càng nặng nề như thể lỗ mũi đang bị ai bóp nghẹt. Thật sự chỉ là mơ thôi ư? Tại sao cô lại thấy chúng chân thực tới mức kinh hoàng như vậy? Cảnh tượng buổi hôn lễ cũng y chang trong hồi ức.
Cô nhíu mày nặng trĩu suy tư, hình như kể từ khi ngã vỡ đầu thì cô bắt đầu gặp những giấc mơ kỳ quái. Trùng hợp sao? Hay là... cô đã nhớ lại được những ký ức bị lãng quên từ đời trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-kha-dai/982680/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.