Chỉ một câu bình bình trầm lắng mà lại chứa đựng thứ sức mạnh có thể dễ như thổi xé rách tâm can Quý Hựu Ngôn. Cô vừa nhìn lời bài hát, nước mắt tuôn như mưa.
Cô vẫn luôn cho rằng mình không xứng với Cảnh Tú, cô chẳng ngờ được một bản thân tự ti như vậy lại từng là giấc mộng mà Cảnh Tú lo được lo mất.
Cô chứng kiến Cảnh Tú ngày càng gặt hái được nhiều thành công khiến lòng đầy hoảng loạn, cảm giác như thể Cảnh Tú đang sắp sửa trở thành một sự tồn tại xa vời cô không tài nào với tới, dần dà lãng quên hồi mới quen nhau, khi Cảnh Tú đề nghị dẫn Quý Hựu Ngôn về giới thiệu với ba mẹ, Quý Hựu Ngôn đã nửa thật nửa đùa bảo, "Tôi thật hời quá đi, không biết bố mẹ cậu có muốn đánh gãy chân tôi không nữa, rõ ràng chẳng có gì trong tay lại định ôm con gái bảo bối của cô chú mang về nhà", khi ấy Cảnh Tú cực kỳ dịu dàng đáp lại, cậu không cần phải có cái gì hết.
Tình yêu của tôi dành cho cậu đã là món tài sản lớn nhất cậu sở hữu rồi.
Rốt cuộc tự khi nào cô bắt đầu quên Cảnh Tú yêu cô như vậy, yêu từ khi cô chẳng có gì trong tay. Cảnh Tú chưa từng dùng những thứ ngoài thân để đắn đo nao núng khi yêu cô, từ đầu chí cuối chỉ mình cô tự cân đo đong đếm chính bản thân mình, thậm chí còn so đo cả tình yêu của Cảnh Tú. Cô vùi mình trong bể mặc cảm tự ti quá lâu cho nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-kha-dai/982612/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.