Trước khi trở về nơi ở của Tư Kính, phải đến nhà Khương Thanh Yến để lấy hành lý.
Nói là nhà của Khương Thanh Yến, nhưng thực ra lại là nhà do Hàn Du Ninh đứng tên.
Mấy năm trước, Khương Thanh Yến vẫn đang theo học tại Học viện Mỹ thuật Lâm Châu, không lâu sau khi cùng một chỗ với Hàn Du Ninh, cô ấy chuyển đến nơi ở của chị ấy, chỉ vì phần lớn thời gian Hàn Du Ninh đều sống ở nhà cũ nhà họ Hàn, thế nên cũng không được xem là ở chung, chí ít là để ngày thường cô ấy có không gian riêng không bị quấy rầy.
Hành lý từ hai ngày trước đã được thu dọn sạch sẽ, Khương Thanh Yến kéo vali ra khỏi phòng, Tư Kính đang ở phòng khách đối diện với cửa sổ sát đất đợi cô ấy.
"Đi thôi." Khương Thanh Yến dừng lại sau lưng cô.
Tư Kính không nhúc nhích, giọng nói vọng ra trong căn phòng yên tĩnh có loại từ tính khó nói thành lời: "Mấy ngày nay em có sợ không?"
(*) Từ tính: hiện tượng từ tính, nghĩa là có sức hút
"Không sợ ạ." Khương Thanh Yến thành thật trả lời.
Trên đời này, cô ấy sẽ sợ rất nhiều người, bao gồm cả Tư Kính trước mặt đây, chẳng qua người duy nhất cô ấy không sợ chính là Hàn Du Ninh, cho dù chỉ trong một đêm Hàn Du Ninh đã cùng cô ấy âm dương cách biệt.
"Tôi cũng không sợ," Tư Kính cười nhàn nhạt, chậm rãi xoay người lại, mái tóc dài cuốn theo động tác của cô như tua rua chuyển động, "Cậu ấy luôn là người như vậy, lúc các chị ở cùng nhau, cậu ấy nhất định sẽ khiến người ta rất yêu thích. Cho dù bây giờ cậu ấy không ở đây nữa, lúc nhớ đến cậu ấy cũng sẽ cảm thấy vui vẻ tự tại vô cùng."
"Đúng rồi, chị ấy thật sự sẽ khiến người ta yêu thích......" Khương Thanh Yến buông lỏng tay nắm vali, trước mắt như được quay trở về thời điểm Hàn Du Ninh còn sống qua lời nói của Tư Kính, "Chị ấy đôi khi giống như một học sinh trốn học, gác lại công việc đến tìm em chơi game, có lúc cũng lẻn vào trường học hẹn em cùng đi căn tin ăn cơm. Mỗi ngày của chị ấy dường như có vô tận vô hạn năng lượng sống vậy......"
Cô ấy càng nói lòng càng trầm xuống, đôi mắt đỏ hoe, nhìn lại căn nhà nơi cô ấy đã từng sống cùng Hàn Du Ninh.
Những ký ức vụt qua, dường như còn có thể nhìn thấy Hàn Du Ninh đang đeo kính, tay cầm máy tính xách tay, dáng vẻ mày chau mặt ủ bắt chéo chân làm việc trên sô pha.
Tư Kính nhìn đôi mắt có chút ướt át của cô ấy, nheo mắt lại, động tác nhỏ đến khó phát hiện, bước chân vô cùng chậm chạp đến gần cô ấy.
Chẳng qua chỉ thử lấy bừa câu chuyện nào đó để thăm dò, lại có thể khiến cô ấy gợi lên nhiều phản ứng tiêu cực như vậy, Hàn Du Ninh đến cùng đã chiếm được mấy phần trong tim cô ấy rồi.
Chắc là toàn tâm toàn ý đi.
Tư Kính dừng lại trước mặt Khương Thanh Yến, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, đến mức ngay cả ánh sáng đèn điện cũng không thể xuyên qua.
Suy nghĩ của Khương Thanh Yến bị khoảng cách gần gũi này cắt đứt, trong tiềm thức kháng cự với Tư Kính khiến cô ấy muốn lui về phía sau, nhưng còn chưa kịp chuyển động đã bị người trước mặt khẽ vuốt ve gò má, nước mắt vốn dĩ chưa rơi chạm vào đầu ngón tay Tư Kính, dọc theo đường nét ngón tay lăn dài.
Ngón tay cái bên tay trái của Tư Kính đang vuốt ve gò má cô ấy, đeo một chiếc nhẫn rộng màu bạc mang màu sắc cũ kỹ, trên nhẫn không có hoa văn, khiêm tốn lại đơn giản toát lên một hương vị hoài cổ nhẹ nhàng.
Nó hấp thụ nhiệt độ cơ thể của Tư Kính, chạm lên gò má cô ấy, lại để cô ấy cảm nhận được sự lạnh lẽo vô hình.
"Tư Kính......" Thân thể Khương Thanh Yến cứng đờ, cô ấy không biết Tư Kính muốn làm gì, không dám tùy ý kháng cự, chỉ đành phải rũ mắt quan sát ngón tay Tư Kính.
Lúc này Tư Kính khe khẽ nở nụ cười, sự bất mãn tích tụ trong lồng ngực bị âm thanh nhỏ nhẹ phát ra hai chữ đó mạnh mẽ áp xuống.
Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve khóe mắt Khương Thanh Yến, vẻ mặt cùng giọng nói đều trở nên dịu dàng hơn: "Thanh Yến, đây là lần đầu tiên em gọi tên tôi......"
Khương Thanh Yến nào biết nội tâm diễn biến phức tạp của cô, chỉ thấy cô cười rộ lên, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trở lại bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, "...... Hình như đây cũng là lần đầu tiên chị gọi tên em mà."
(*) Nguyên văn là "Bách chuyển thiên hồi": hình dung phải xoay sở hết lần này đến lần khác hoặc phải trải qua quá trình diễn biến phức tạp.
Tư Kính như có điều suy nghĩ, gật đầu cười nói: "Không sao, sau này vẫn có rất nhiều thời gian để gọi. Đi thôi."
Hai người rời khỏi nơi ở của Khương Thanh Yến, con đường đến nhà Tư Kính cũng không ngắn.
Chu Tự tập trung lái xe, Tư Kính lên xe không lâu đã cầm iPad làm việc, cho Khương Thanh Yến có một khoảng thời gian yên tĩnh để sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Từ bên ngoài nhìn vào nơi ở của Tư Kính sẽ mang phong cách hiện đại hóa, nhưng bên trong lại là sự kết hợp giữa cổ điển và hiện đại, nhìn thoáng qua cũng có thấy được cách bài trí theo hướng cổ xưa được sắp xếp dày đặc ở khắp mọi nơi.
Ví dụ như bàn trà và tủ âm tường được làm bằng gỗ hương, những bức tranh phong cảnh nước nhà trên tường nằm đối diện nhau dọc theo hành lang, còn cả những chiếc đèn tường cổ điển nhưng không mất phần tao nhã.
(*) Gỗ hương: là gỗ quý, loại gỗ cứng, rắn và chắc, toát ra mùi hương đặc biệt thơm nhẹ lâu trong khi sử dụng. Nói chung là gỗ mắc tiền đó?
"Tầng một là phòng khách và phòng bếp...v.v, tầng hai là phòng ngủ và phòng sách, còn có phòng tập gym."
Hai người vừa đi lên lầu, Tư Kính vừa giới thiệu cho cô ấy.
"Tầng 3 chủ yếu là phòng chứa đồ của tôi, dùng để cất giữ một số món đồ cổ mà tôi yêu thích."
Khương Thanh Yến yên lặng gật đầu, nhớ kỹ từng câu từng chữ cô nói, nhưng đến tầng hai lại thấy cô dừng bước.
Đột nhiên không báo trước lại dừng bước như vậy, làm Khương Thanh Yến khó hiểu nhìn qua cô.
Tư Kính chỉ cười khúc khích, nói: "Tôi không sống cùng trưởng bối, trong nhà chỉ có một mình tôi, vậy nên phòng nào em cũng có thể vào."
Thì ra Tư Kính còn nhớ rõ lời vừa rồi ở quán bar, lúc này mới đặc biệt dừng lại trả lời.
"Em nhớ rồi." Khương Thanh Yến gật đầu, chỉ yên lặng ghi nhớ lời cô nói, cũng không nói không hỏi quá nhiều.
Thông qua những chuyện vừa rồi, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, Tư Kính là một người có tâm tư không thể đoán trước được, không biết một giây sau sẽ có cảm xúc thế nào, rồi sẽ vì những cảm xúc này mà làm ra chuyện gì đó với cô.
Loại cảm giác khó nắm bắt này, vừa lúc lại là những gì người ngoài đánh giá về Tư Kính.
Tư Kính không biết dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Khương Thanh Yến, trong lòng lại nổi lên sóng gió lại bằng phẳng, cô đưa Khương Thanh Yến đến căn phòng cạnh phòng ngủ của mình, phòng bài trí đơn giản, không có đồ trang trí dư thừa.
Cô đẩy cửa ra, bật đèn, nói, "Muốn thêm gì có thể nói với tôi, phòng tôi ngay bên cạnh, lúc nào em muốn tìm tôi đều được."
Khương Thanh Yến gật đầu, "Cảm ơn."
Tư Kính cười: "Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn. Em trước tiên nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi đưa em đi ghi lại khóa vân tay."
Khương Thanh Yến theo ý Tư Kính, mềm mại cười: "Được ạ." Nói xong dừng một chút, hạ giọng xuống khe khẽ mở miệng: "Ngủ ngon."
Đôi mắt cô ấy từ trước đến nay luôn là điểm hấp dẫn người nhất, lúc này chỉ vì nụ cười mà cong cong, vẻ đẹp chọc người ấy lại thêm một tầng dịu dàng.
Giống như chỉ ngậm một dòng rượu tinh khiết, không uống cũng say.
Tư Kính nhìn cô ấy, đến gần cô ấy, trên khuôn mặt mang sắc thái dịu dàng lại ấm áp.
Tư Kính so với cô ấy phải cao hơn nửa cái đầu, cô chỉ cần bước lại gần ánh sáng trước mặt đều đã bị che khuất.
Ánh mắt cô rơi xuống đôi mi diễm lệ của Khương Thanh Yến, mái tóc xoăn dài màu nâu lạnh của cô ấy khoác trên vai, kết hợp với nước da trắng nõn lại càng thêm nổi bật*, trên cằm còn sót lại một vài sợi tóc mỏng.
(*) Nguyên văn là "Tương đắc ích chương" nghĩa là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, trong câu này hiểu đại khái là nếu kết hợp với nhau thì càng thêm nổi bật
Cô không nhịn được đưa tay lên, đẩy ra vài sợi tóc mỏng, không để ý rằng hơi thở của mình bất giác đã chạm tới môi Khương Thanh Yến.
Khoảng cách thân mật khiến Khương Thanh Yến không mở miệng không được: "Tư Kính......"
Lúc này Tư Kính mới ngước mắt lên, phát hiện hai người đang gần trong gang tấc, hương rượu tinh khiết để lòng người say trong đôi mắt Khương Thanh Yến khiến cô không thể lùi lại.
Tư Kính chậm rãi cúi đầu, ngoài dục vọng chiếm hữu trong ánh mắt kia, còn có một luồng nhiệt khí vừa bốc lên.
Trong lòng Khương Thanh Yến hoảng đến lợi hại, cắn môi vòng lấy cổ Tư Kính, trong hoảng loạn giọng nói càng thêm nhỏ bé yếu ớt vô cùng: "...... Chờ đã, như vậy có phải quá nhanh hay không?"
Cô ấy không biết mình có thể ngăn lại động tác của Tư Kính hay không, đây là phản ứng đầu tiên của cô ấy. Từ ánh mắt đầy dục vọng chiếm hữu của Tư Kính, cô ấy đã mơ hồ đoán được chuyện như vậy sẽ xảy ra, nhưng hiện tại cũng quá nhanh.
Hàn Du Ninh thậm chí còn chưa được chôn cất, Tư Kính cứ như vậy phải cùng cô ấy phát sinh quan hệ thân mật thật sự.
May mắn, Tư Kính ngừng lại, còn nghi ngờ khẽ nhíu mày, "...... Cái gì?"
Khương Thanh Yến liếm môi, tổ chức lại ngôn ngữ, thấp giọng nói: "Ý em là, chị cũng thích phụ nữ sao......"
Tư Kính im lặng một lúc, sau đó cười nhẹ thành tiếng, một cánh tay vòng qua, ôm eo Khương Thanh Yến, "Đúng thế. Tôi cho rằng vừa rồi ở bên nhau lâu như vậy, em đã nhìn ra rồi chứ."
Cô chẳng qua chỉ mới phủi vài sợi tóc cho Khương Thanh Yến, khoảng cách quá gần khiến ánh mắt cô không nhịn được rơi vào trên môi Khương Thanh Yến, nhưng không nghĩ tới, Khương Thanh Yến lại cho rằng cô muốn hôn môi.
Xương cốt Hàn Du Ninh còn chưa lạnh, lúc còn sống lại cùng Khương Thanh Yến lưỡng tình tương duyệt, cô có mơ ước Khương Thanh Yến thế nào, cũng sẽ không đến mức phải một mực chứng thực mối quan hệ thân mật vừa mới được thành lập bây giờ.
Nhưng, sự hiểu lầm này cũng không cần phải giải thích.
Khương Thanh Yến không dám hoàn toàn thả lỏng, cũng không dám rút lại cánh tay đang ôm cổ Tư Kính, trên mặt có vài phần ngượng chín mặt: "Em tưởng rằng chị chỉ là hoàn thành lời dặn dò của Du Ninh, chăm sóc em mà thôi."
Tư Kính nhìn cô ấy vài giây, giống như một câu trả lời, cũng giống như một lời tuyên bố, cô nói: "Tôi chưa bao giờ làm việc vì người khác, tôi chỉ biết vì chính bản thân mình thôi."
Ánh mắt các cô chạm nhau, giọng nói của Tư Kính rất nhẹ nhàng, nhưng tác dụng trong lời nói rất nặng, thậm chí lúc đang nói chuyện cô còn siết chặt cánh tay đang ôm eo Khương Thanh Yến.
Khương Thanh Yến lần này có thể cảm nhận được, người trước mắt cô ấy bây giờ ngoại trừ không thể nắm bắt được, vẫn là một người không quan tâm đến lời đồn đại.
Hai tay cô ấy buông lỏng cổ Tư Kính, nhẹ nhàng đẩy vai Tư Kính, làm động tác từ chối nhưng lại không dùng lực, ngược lại ghé sát vào tai Tư Kính, giọng nói dịu dàng còn có chút tủi thân: "Nhưng thất đầu của Du Ninh chưa qua, vẫn chưa chôn cất, lòng em không thoải mái......"
(*) Người sau khi mất sẽ được cúng thất (cúng tuần),gồm có có 7 thất (49 ngày). Thất đầu là tuần đầu tiên trong cúng thất, thường thất đầu rất quan trọng.
Tư Kính giơ tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô ấy, chiều ý cô ấy: "Được, tôi cho em thời gian. Nhưng bây giờ mọi người bên ngoài đều biết tôi đưa em về nhà, nên lúc cùng tôi ra ngoài, em phải chú ý thân phận của mình."
"Vâng, em biết rồi." Khương Thanh Yến ngoan ngoãn gật đầu.
"Nghỉ ngơi đi." Tư Kính buông tay ra, không nói gì nữa.
Chờ Tư Kính ra ngoài đóng cửa lại, thần kinh căng thẳng của Khương Thanh Yến mới chợt thả lỏng.
Hơi thở run rẩy, cô ấy mệt mỏi dựa vào bức tường phía sau, lấy tay che lại ngực.
Tư Kính rời đi dường như để không khí lưu chuyển, cái ôm vừa rồi cùng hơi thở đan vào nhau, giống như có một bàn tay đang siết chặt trái tim cô ấy, chậm rãi mà dùng sức siết chặt, khiến cô ấy gần như không thở nổi.
Cô ấy không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này mình phải ở chung với Tư Kính như thế nào, sẽ khiến Tư Kính phải trả giá thật lớn ra sao, Hàn Du Ninh không thể mất mạng vô ích như vậy được.
Cô ấy đã không thể quay đầu lại, bước qua cánh cửa này, cũng chỉ có thể một đường đi đến cuối cùng.
Rời khỏi phòng Khương Thanh Yến, Tư Kính đi thẳng vào thư phòng, Chu Tự đang đợi ở đó, nhìn cô bước vào, cũng vội vàng đuổi theo bước chân.
Tư Kính đi vòng qua chiếc bàn đọc bằng gỗ đàn hương, đi thẳng một đường, vẻ mặt của cô đã trở lại bình thường, giữa mày không có một chút kiên nhẫn, cô ngồi xuống, lời ít ý nhiều nói: "Sao, có hồi âm rồi?"
Chu Tự nhíu mày trả lời: "Bên kia trả lời, kết quả điều tra của cảnh sát thật sự không có vấn đề gì, xe của tiểu Hàn tổng cũng không bị động tay động chân, cô ấy đúng là tự mình lái xe lao xuống vách núi."
Tư Kính nghe vậy, hai tay nắm chặt tay vịn ghế, trầm giọng lẩm bẩm: "Cậu ấy làm sao lại luẩn quẩn trong lòng, cậu ấy cuối cùng là có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng chứ......"
Gia thế hiển hách, sự nghiệp vừa ý, mặc dù gia đình ngoài mặt không tán thành mối quan hệ của cô ấy với Khương Thanh Yến, nhưng cũng không phản đối, rốt cuộc có chuyện gì để cô ấy phải tuyệt vọng như vậy, một đường sống cũng không chừa lại.
Chu Tự suy tư, nói: "Cái chết của Tiểu Hàn tổng cũng không có gì khác thường, nhưng rõ ràng là cô Khương cố ý tiếp cận chị...... Tiểu Tư tổng, chuyện này có phải có liên quan gì không?"
Tư Kính chậm rãi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, cau mày nói: "Tôi cũng không rõ......"
Khương Thanh Yến rõ ràng là cố tình đến gần cô, trong đôi mắt đó có quá nhiều sự kiên nhẫn và kháng cự, cô cũng chính xác nắm bắt được nó.
Nếu uất ức, vì sao phải làm như vậy, còn không tiếc giả mượn danh nghĩa Hàn Du Ninh lúc còn sống dặn dò.
Chu Tự lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chị cũng không thể bị cô ấy lừa được."
Tư Kính lúc này mới giãn mày ra, ngón cái tay phải vuốt ve chiếc nhẫn rộng ở tay trái, trên môi nở một nụ cười thích thú: "Em ấy muốn lừa, vậy cứ để em ấy lừa."
Lúc còn sống Hàn Du Ninh đã đề cập với cô tính tình của Khương Thanh Yến, nói Khương Thanh Yến đối xử với mọi người hay với những thứ xa lạ, đều lạnh nhạt xa cách, chỉ khi đến gần được lòng Khương Thanh Yến, Khương Thanh Yến mới có thể an tĩnh dịu dàng.
Dựa vào quan hệ của cô với Khương Thanh Yến, Khương Thanh Yến không nên ngoan ngoãn nghe lời cô như vậy, hành động như vậy là có mục đích gì đây.
Mặc kệ Khương Thanh Yến muốn có được thứ gì, chỉ cần Khương Thanh Yến có thể dùng chính mình đến đổi, cô cho đi cái gì đều xứng đáng.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không muốn nói chuyện