Khương Thanh Yến là người nhận giường, môi trường lạ lẫm khiến cô ấy trằn trọc trở mình, cho đến sau nửa đêm về sáng mới cảm thấy buồn ngủ.
Lần này cô ấy ngủ không được yên giấc, trước đây cô ấy rất ít khi mơ thấy Hàn Du Ninh, đêm đầu tiên vừa mới đến nhà Tư Kính, Hàn Du Ninh đã đi vào giấc mơ của cô ấy.
Trong mơ, Hàn Du Ninh giống như một đứa trẻ bị lừa, ôm bình rượu gối lên đùi cô ấy, say khướt vừa khóc vừa lẩm bẩm.
Khương Thanh Yến cúi đầu lắng nghe, nghe thấy trong miệng Hàn Du Ninh gọi tên Tư Kính, lặp lại rất nhiều lần, sau đó mới bắt đầu có một câu hoàn chỉnh.
"Tư Kính...... Đừng đến nhà Tư Kính, đừng bỏ chị lại một mình......"
Hàn Du Ninh không ngừng lặp lại những câu nói ấy, Khương Thanh Yến chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi giấc mộng, thất thần nhìn trần nhà xa lạ.
Cô ấy nhớ rõ Hàn Du Ninh chưa từng nói không được đến nhà Tư Kính, lúc này lại nằm mơ thấy Hàn Du Ninh nói những điều như vậy, thật giống như chị ấy đang báo mộng.
Cô ấy đột nhiên hoảng sợ, vén chăn bước ra khỏi giường, cũng không thèm xỏ giày, chân trần chạy đến bên cửa sổ kéo mở rèm cửa.
Ánh nắng chói chang tức khắc tràn ngập cả căn phòng, cũng xua tan những cảm xúc hỗn loạn mang đến từ giấc mơ của cô ấy.
Cô ấy mặc một chiếc váy ngủ lụa trắng tinh, ánh mặt trời bao phủ thân thể cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tiec-pho-yen/2431234/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.