Trên con đường từ Khai Phong dẫn tới Thường Châu, có một con ngựa trắng uy phong lẫm lẫm, người ngồi trên ngựa trắng cũng rất anh dũng, trên tay có một chuôi trường kiếm trắng bạc, khóe miệng còn nét cười.
Rõ ràng đã chạy mấy ngày đường, Bạch Ngọc Đường cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Sao lại mệt?
Hắn càng lúc càng gần Miêu nhi, làm sao sẽ cảm thấy mệt?
Bạch ngũ gia tâm tình tốt, rút ngắn một hành trình dài tới phủ Triển gia ở Thường Châu chỉ còn một nửa.
Bạch Ngọc Đường suy xét đến chuyện Triển Lâm cùng đại tẩu đã nói, nghĩ một hồi, cảm thấy tình trạng Miêu nhi của mình hiện giờ có lẽ còn không quá ổn định, nếu không nhóm Triển Lâm cũng sẽ không gấp gáp rời khỏi phủ Khai Phong, vì để không quấy rấy Miêu nhi của mình, Bạch Ngọc Đường cảm thấy, trước hết nên đi dò tìm một chút sẽ tốt hơn.
Triển phủ không lớn, nhưng dù sao cũng là đại hộ danh tiếng ở phủ Thường Châu, dĩ nhiên sẽ không quá tồi tàn.
Chờ tới canh ba, Bạch Ngọc Đường ngồi chồm hổm trên nóc đại trạch Triển phủ, tâm trạng nhất thời khó chịu lên.
Triển Chiêu không có ở Triển phủ, không chỉ Triển Chiêu, mà cả Triển Lâm, Diệp Thời Tích, còn có thằng nhóc Triển Chiêu gọi là “Ký nhi”, cũng không có ở đây.
Trong Triển phủ chỉ có mấy nha hoàn, tiểu đồng cùng một lão đầu một lão bà mà thôi.
Bạch Ngọc Đường tìm hết các phòng ở Triển trạch, đều không tìm thấy bóng con mèo, trong đầu nhất thời “Thịch” một cái, một suy nghĩ bất hảo cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/93993/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.