CHết, chính là một từ quá tàn nhẫn.
Bạch Ngọc Đường ngồi trước cửa sổ Thái Bạch Cư, như mấy năm trước, thỉnh thoảng nhìn xuống dưới lầu, nhìn thế nào cũng không thấy thân ảnh cao ngất, đỏ tươi trong ký ức, người tới vạm vỡ, thành thật, không tìm ra nụ cười ấm áp nhàn nhạt trên người nọ.
Hai năm trôi qua, Bạch Ngọc Đường sẽ nhẹ cau mày, trong lòng chua xót.
Người đã đi, hắn không thể bắt lại y, hắn cứ tưởng, cả đời này hắn cũng không bắt được y nữa.
Mà lúc này, môi hắn nhẹ cong, đổ vào miệng một hớp Nữ nhi hồng.
Triển Chiêu còn sống, Triển Chiêu đã rời khỏi cái nơi quá độc hại với y, bây giờ với Triển Chiêu mà nói cũng xem như tốt.
Chẳng qua là…
Nếu y nhớ lại một chút xíu chuyện từng xảy ra với mình, y cũng có thể chết…
Bạch Ngọc Đường không nghĩ Triển Lâm đang nói bậy, bọn họ vốn dĩ cũng tưởng Triển Chiêu hai năm trước đã chết trận, còn có Bàng Thống tận mắt nhìn thấy Triển Chiêu chầm chậm ngã xuống, máu đỏ còn hơn quan phục đỏ tương y từng mặc trên người.
Bạch Ngọc Đường quơ quơ vò rượu trong tay, tiếng róc rách truyền vào tai.
“Miêu nhi, Bạch gia không muốn ngươi khổ sở, nhưng Bạch gia cũng không muốn…”
Rời xa ngươi…
Vậy mà, câu nói cuối cùng của Triển Lâm cứ luôn lượn quanh trong đầu hắn, làm sao cũng không chịu tiêu tán.
Y cũng có thể chết…
Y sẽ chết…
Triển Chiêu sẽ chết…
Cái chết của Triển Chiêu, có rất nhiều người đã trải qua,ngày xưa, rất nhiều người đều nhìn thấy thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/93992/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.