Lúc Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, đã ở trong gian phòng của Triển Chiêu ở phủ Khai Phong.
Phòng của Triển Chiêu, hắn đương nhiên sẽ nhớ, năm đó, hắn với y không chỉ một lần ở nơi này đại chiến ba trăm hiệp.
Chẳng qua là, vì sao lại ở phủ Khai Phong?
Kể từ khi chuyện của Triển Chiêu hoàn toàn kết thúc, hắn không tới nơi này nữa, cả thường ngày gặp Công Tôn tiên sinh ở Khai Phong cũng chỉ là gật đầu chào hỏi, giao tình, đại khái là không có.
Nghĩ thêm chút nữa, Bạch Ngọc Đường nhớ lại, hắn nhìn thấy nữ nhân kia trước mộ Triển Chiêu, sau đó bị ám toán, trúng thuốc gì không biết.
Bạch Ngọc Đường giật nhẹ thân thể, chỉ cảm thấy có chút cứng ngắc, ngoài ra, không thấy gì.
Ước chừng, người phủ Khai Phong cũng tới viếng mộ Triển Chiêu đi, dù sao Triển Chiêu cũng từng cung chức ở phủ Khai Phong hồi lâu, ít nhiều gì cũng có những người này nhớ y.
“Ngũ đệ tỉnh rồi? Có cảm thấy khó chịu nơi nào không?”
Bạch Ngọc Đường lúc này có hơi bối rối, đại tẩu sao lại ở phủ Khai Phong?
“Chắc không có vấn đề gì đi? Ấn mạch tượng, cũng chỉ là thuốc mê bình thường mà thôi, ngủ một giấc cũng không thành vấn đề gì…”
“Tú Lâm, thuốc mê bình thường làm sao có thể để người ta ngủ hẳn sáu ngày?”
“Muội nói là xem mạch thì…”
Bạch Ngọc Đường đối với trận tranh cãi của tiểu di cùng đại tẩu mình không có hứng thú, bất quá lời trong đó còn thu hút sự chú ý của hắn.
“Đệ ngủ sáu ngày?”
“Cũng không hẳn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/93988/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.