Thật ra, trong mộ Triển Chiêu cũng không có Triển Chiêu.
Dĩ nhiên không có, Triển Chiêu chết nơi sa trường, chỗ đó rất xa Biện Lương, ngay cả Bàng tướng quân có tâm, cũng chỉ có thể hết sức mình truy tìm hài cốt cho y, rồi sau đó an táng thật tốt thôi, muốn đưa về Biện Lương, cũng là vô cùng khó.
Huống gì, hài cốt của Triển Chiêu căn bản cũng không tìm được.
Bàng Thống nói, ngày 14 tháng hai, hai năm trước, một trận đột kích, thật sự là không ngờ, nếu không phải nhờ ba thanh tụ tiến cuối cùng của Triển Chiêu lại thêm trợ giúp của trời, một cơn bão cát đột ngột tới, thì Đại Tống muốn thắng, thật sự rất nan.
Cũng nhờ một trận bão cát kia, mà không thể nào tìm được hài cốt của Triển Chiêu nữa.
Trong chiến trường nọ, vô số anh hùng chết trận sa trường, đều bị mai táng dưới ngàn vạn lớp cát vàng, không tìm ra tung tích, cả chút dấu vết lưu lại cũng không có, Triển Chiêu chính là một người trong số đó.
Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy mỉa mai, không ngờ, người thấy Triển Chiêu lần cuối lại là Bàng Thống, không phải Công Tôn tiên sinh, không phải Bao đại nhân, càng không phải là Bạch Ngọc Đường hắn, thậm chí cũng không phải vị huynh trưởng thần bí của Triển Chiêu, mà lại là Bàng Thống.
Bàng Thống mang về thứ cuối cùng Triển Chiêu lưu lại, thanh Cự Khuyết đã bị gãy làm hai.
Vốn là hắc kim cổ kiếm dày sắc, ở cuối cùng của cuối cùng, cũng theo sinh mạng của chủ nhân mà gãy, không ai có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/93987/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.