Triển Lâm cùng Diệp Thời Tích đã đi về phía Tây hạ rồi, mà Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ ở lại Hãm Không đảo, tùy thời chú ý động tĩnh bốn phía.
Dã Lợi Ngộ Khất có bản lãnh hơn nữa, cũng không thể ngày ngày qua lại dưới mi mắt Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, rồi sẽ lộ ra sơ hở.
Chẳng qua Lô đại tẩu mãi không yên lòng Triển Chiêu.
Cổ thuật cái thứ này, quá phức tạp, thường nhân căn bản không cách nào chịu đựng, cũng may xương cốt Triển Chiêu năm đó tốt, bằng không, chỉ sợ y có sớm quay lại, cũng không cách nào nhìn thấy thế giời thị thị phi phi này nữa, nhưng, tuy bảo qua đoạn thời gian đó, Triển Chiêu cuối cùng đã chống đỡ được, nhưng, thân thể bị cổ trùng ăn mòn đã không còn tốt như xưa.
Hồi trước tuy Triển Chiêu vẫn là sợ lạnh, nhưng bất kể thế nào, vẫn đủ sức mặc đơn y đứng trong trời bão tuyết, không tới mức sợ lạnh tới mức sanh bệnh như lúc này, nhìn bộ dạng y bây giờ…
Lô đại tẩu thở dài, không biết nên oán ai.
Triển Chiêu cũng tự biết tình huống của mình, tuy hết sức ghét đắng, mỗi lần uống thuốc đều cau lại chân mày, nhưng vẫn kiên trì uống sạch không thừa một chút.
Bạch Ngọc Đường từ phòng bếp bê mâm điểm tâm trở lại, lúc vào phòng liền thấy Triển Chiêu mím mối, cầm đũa gõ gõ lên cái chén không, không nhịn được cười, đặt điểm tâm vào trước mắt Triển Chiêu, “Nghĩ lung tung cái gì đấy? Ngay cả Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/2861103/quyen-5-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.