Nửa tháng sau, trời lại càng thêm lạnh hơn rất nhiều, Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu thân ở Giang Nam, có Lô đại tẩu chiếu cố, lại thêm hai người đều là người có căn cơ võ thuật cao, cho nên qua ngày cũng không quá khó khăn, chẳng qua Triển Chiêu lúc nào cũng trốn ở trong phòng không ra cửa.
Bạch Ngọc Đường vô cùng thấu hiểu bỏ thêm vào lò lửa ở trong Tuyết Ảnh Cư, ít nhất là để Triển Chiêu thoải mái một chút.
Trải qua nửa tháng, tuy nói một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng, muốn Triển Chiêu hoàn toàn quên đi chuyện Bạch Ngọc Đường đã làm thật sự rất khó, nhưng trải qua vài ngày như thế, lại thêm thấy Bạch Ngọc Đường làm mọi chuyện theo ý mình, trong tâm Triển Chiêu cũng thư thản không ít.
Chẳng qua, phong thơ bị Triển Chiêu cất đi, bởi vì chưa có lý do thích hợp, nên một mực không gửi ra được.
“Dã Lợi Ngộ Khất tuyệt đối không phải loại người bình thường, hay là chờ thêm chút đi…” Bạch Ngọc Đường cầm lấy mấy món lục được từ trong phòng thuốc của chị dâu, đưa ra trước mặt Triển Chiêu, “Đại tẩu nói đây là thuốc viên dưỡng tinh thần, thấy dáng vẻ em mấy ngày này buồn buồn không vui, mau ăn đi…”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, đẩy ra viên thuốc ở bên miệng y, “Càn rỡ, thuốc có thể tùy ý nuốt sao? Bốc thuốc không đúng bệnh chính là giết người, đại tẩu mỗi ngày đều đưa cho ta một chén thuốc, huynh đừng để ý vớ vẩn nữa, mấy hôm rày trời thật lạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/2861101/quyen-5-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.