Bạch Ngọc Đường đuổi kịp Triển Chiêu ở gian trà nhỏ ngoại thành Tùng Giang.
Tính ra, Lạc viên ngoại vẫn còn biết mình biết người, bất kể người trong lòng Bạch Ngọc Đường là ai, chỉ cần Phượng nhi chọc phải hắn, Lạc gia kiểu gì cũng khó sống, cho nên ông không hề do dự, nói ngay sau khi trở về nhà sẽ giáo dục tiểu nữ thật tốt.
Nói thật, Bạch Ngọc Đường cũng không hi vọng vào kết quả Lạc viên ngoại dạy nữ nhi, nhưng đây cũng chỉ là một lời cảnh cáo.
Lạc Phương Nhi dù sao cũng là một cô nương, mà đối với hắn sao, đối phương là nam hay là nữ cũng vậy, chỉ cần đừng đánh chủ ý Triển Chiêu là tốt rồi, nhưng nếu Triển Chiêu biết mình ra tay tàn nhẫn với một tiểu cô nương, chỉ e trong lòng sẽ áy náy.
Y xưa nay luôn là người như vậy.
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường quyết định cảnh cáo trước, có thể không động thủ, liền không động thủ, chỉ cần để nữ nhân họ Lạc kia mình đối với ả không có hứng là đủ rồi.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Bạch Ngọc Đường mặc kệ tất cả, khoái mã thêm roi chạy khỏi thành, sau đó gặp được Triển Chiêu ở trà quán.
Triển Chiêu ra khỏi thành đã có một đoạn thời gian, nhưng đi chưa bao xa, tất cả đều nhờ vào căn bệnh mù đường của Triển Chiêu.
Y ngồi trong trà quán, nhìn bản đồ tương đối đơn giản mà Triển thúc cho y lúc gần đi.
Nhưng, bản đồ này quá đơn giản, y nhìn không hiểu, còn bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/2861097/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.