Phủ Tùng Giang có một Lạc gia, trong Lạc gia có một đại tiểu thư, gọi là Lạc Phượng Nhi.
Lạc Phương Nhị chính là một đại tiểu thư không quá hợp cách trong đại đa số người, nàng không như những nàng thiên kim tiểu thư đại môn không ra, cửa sau không đến, cũng không giống Đinh tam tiểu thư hiệp khí hào sảng ở Mạt Hoa thôn, nàng sẽ không ở những ngày lễ đặc biệt dẫn người lắc lư trên đường cái Tùng Giang, bày ra một vẻ Đại tiêu thư.
Có người len lén bình luận, nói nàng một chút cũng không giống cô nương không xuất các.
Lạc cô nương năm nay gần song thập niên hoa, theo lý đến cái tuổi này đều đã làm mẹ, bên người dẫn theo một hài nhi, đứa bé tuổi còn nhỏ, lâu lâu chọc ghẹo nó một chút.
Mà Lạc tiểu thư này lại không thế, tuy dáng vẻ nàng tương đối dễ nhìn, ánh mắt lại quá cao, phần lớn người tới cầu hôn đều bị nàng không khách sáo đuổi về, dùng từ ngữ tương đối cay nghiệt.
Những người kia ngược lại cũng hiểu rõ, thậm chí còn cảm thấy may mắn, “Nữ nhân cay nghiệt như vậy, cũng may tiểu sinh chưa cưới về nhà, bằng không mẹ già phải chịu tội.”
Lạc Phượng Nhi, người nàng xem trọng chính là Bạch Ngọc Đường Bạch ngũ gia của Hãm Không đảo.
Vậy mà, Bạch Ngũ gia đã sớm nói, đời này sẽ không cưới vợ.
Ngay cả danh lưu “Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân” cũng không biết đã bị hắn vứt đi đâu rồi.
Có người đoán, có lẽ Tô Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/2861096/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.