Chương trước
Chương sau
Vụ án ma lột da xôn xao ầm ĩ kết thúc. Siêu mẫu nam tuy rằng rửa sạch oan khuất, nhưng đã trở thành u hồn nơi đáy giếng.

Dựa vào thông tin Tiêu Hòa cung cấp, cảnh sát khai quật ra ba mươi tám cỗ thi thể trong chiếc giếng được đậy bằng phiến đá xanh.

Thi thể lâu đời nhất, chí ít cũng đã có năm mươi năm lịch sử. Điều kỳ diệu là, nước giếng lại không hề có mùi.

Mà căn cứ vào lời khai của Chu Tấn, bà nội hắn qua đời cũng khoảng trên dưới năm mươi năm.

Đồng thời cảnh sát còn phát hiện một đường hầm tại đáy giếng, chỉ tiếc là đi đến nửa đường thì sụp xuống, không có cách nào thăm dò tiếp được nữa.

Về phần Trương Thanh Bình tại sao lại không chết, cũng như làm thế nào để duy trì tuổi thanh xuân, cùng với việc tại sao lại biến thành như hiện tại, thì trở thành câu đố vĩnh viễn không có lời giải.

Sau đó, Tiêu Hòa vừa mới có thể xuống giường, lập tức chống gậy chạy tới Đại Chúng Thanh Nhạc đòi tiền. Để bịt miệng Tiêu Hòa ─ hắn nói nếu không trả tiền theo giao ước, ngày mai tất cả mọi người sẽ biết bí mật của Dư Gia Gia.

Cầm tiền của công ty giải trí còn chưa đủ, hắn thậm chí còn mang theo một tờ báo cũ sắp nát vụn, chạy tới cục cảnh sát lĩnh thưởng.

Từ Nham Phi tiếp đãi hắn, thái độ biểu hiện ra ngoài đặc biệt thành khẩn, đặc biệt khéo léo uyển chuyển. Một hồi lâu sau, Tiêu Hòa cuối cùng hiểu rõ ─ người này nói đi nói lại chung quy là muốn nói tài chính sở cảnh sát khó khăn, hơn nữa sự kiện lần này hy sinh không ít cảnh sát, vì thế…

Từ Nham Phi lèo nhèo nửa ngày, thật vất vả mới lấy ra một cái phong bì.

“Anh xem, đây là tiền thưởng tháng này của tôi, nếu anh không ngại…”

Tiêu Hòa xoay người rời đi.

Từ Nham Phi ở phía sau hắn gọi với theo: “Hai ngày nữa tôi tới thăm anh.”

Tiêu Hòa mắng trong lòng: đi chết đi! Đợi mày tới thăm, Tiểu Viêm nhà tao còn không bị tụi bay tống vào sở nghiên cứu chắc!

Đem tổ tông mười tám đời nhà Từ Nham Phi ra mắng chửi một lượt, Tiêu Hòa vừa về tới nhà trọ đã nói với Tiểu Viêm: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta phải rời khỏi đây luôn! Không nhanh là chồn tới cửa bây giờ.”

Viêm Chuyên đối với cái thành phố này không có một chút lưu luyến nào, đương nhiên không cự tuyệt đề nghị của Tiêu Hòa, khoác túi lều trại lên lưng, thêm một cái túi du lịch, mang theo Tiêu Hòa lên đường.

Tiêu Hòa vốn đang muốn mang một vài thứ đáng giá trong phòng đi, về sau thấy phiền phức, việc đi đứng của hắn cũng không tiện, lại sờ sờ chi phiếu trong túi. Hắc, đi thôi!

Bên này, Dư Gia Gia sống sót sau tai họa đã thay đổi người đại diện, mà Chu Tấn vốn là người đại diện của cô thì biến mất khỏi giới nghệ thuật, không có ai biết hắn đi đâu.

Dư Gia Gia sau một thời gian ngắn sa sút tinh thần, lại bởi vì đảm nhiệm vai nữ chính trong 《 hồn đoạn Tử Cấm thành 》 mà một lần nữa tỏa sáng khắp đại giang nam bắc. Đương nhiên, đây là chuyện về sau, thời điểm xuất hiện đề tài này, Tiêu Hòa đã ôm lấy chi phiếu mệnh giá lớn, lôi kéo Tiểu Viêm chạy tới Vân Nam.

Mà Từ Nham Phi muốn tìm Tiểu Viêm giải khai một ít nghi hoặc, chẳng hạn như lúc ấy Viêm Chuyên làm thế nào tìm được Trương Thanh Bình, lại cứu được Tiêu Hòa từ tay của Trương Thanh Bình ra sao? Mảnh sân vì sao xảy ra hoả hoạn, mà lại không tìm được nguyên nhân gây cháy? Tiếng thú rống kia là chuyện gì? Và cục đá bắn thủng yết hầu Trương Thanh Bình ngày đó có phải do y làm hay không vân vân.

Sau khi hết lần này tới lần khác ăn chè bế môn (không cho khách vào nhà, một cách chơi chữ, “bế môn=đóng cửa” ngược lại với “khai môn=mở cửa”~ chè khoai môn),Từ Nham Phi vừa rồi mới biết được hai người Tiêu Hòa cùng Viêm Chuyên căn bản không còn ở đây. Bọn họ giống như khúc cây di động, hiện tại đã sớm chẳng biết bay tới nơi nào rồi.

Mà khu nhà mái bằng phía thành đông thì để lại rất nhiều truyền thuyết thần bí, trong đó có ngọn lửa bốc lên ở căn nhà hôm đó, hài cốt phát hiện trong giếng, chủ nhân ban đầu của căn nhà, còn có tiếng rống của mãnh thú truyền ra từ trong sân hôm bị cháy…

Không lâu sau, một công ty dược nước ngoài thu mua mảnh đất này, nói là muốn xây tòa nhà nghiên cứu ở đây. Đối với việc này, mọi người trong khu nhà mái bằng cổ vui vẻ chấp nhận. Bởi vì giá cả đối phương đưa ra thật sự là vô cùng cao.

“Từ đội trưởng, anh nghe tin gì chưa?” Tiểu Lý tháo mũ cảnh sát xuống, đi vào văn phòng, vẻ mặt khó tin.

“Chuyện gì?” Lúc này, Từ Nham Phi còn đang chuẩn bị tư liệu báo cáo tổng kết vụ án ma lột da.

“Tổ chức xã hội đen lớn nhất là Văn Thanh Hội bị người ta diệt gọn.”

“Thật hay giả vậy?” Từ Nham Phi hoài nghi lỗ tai của mình.

Tiểu Lý không ngừng gật đầu, “Em mới vừa nghe đội 2 nói đêm nay phải mở tiệc ăn mừng.”

“Là ai có bản lĩnh cao cường vậy? Chó cắn nhau? Hay là công lao của đội 2?”

“Cũng không phải, người bên đội 2 cũng tìm không ra manh mối. Chỉ biết là khoảng bốn đến năm giờ sáng sớm ngày hai tháng sáu, tổng đàn Văn Thanh Hội đột nhiên bị người xâm nhập, mấy gã trùm sò thi nhau mất tích, cuối cùng tổng đàn còn bị một trận đại hỏa hoạn thiêu trụi.”

“Ngày hai tháng sáu? Bốn giờ sáng? Còn có đại hỏa…”

Rắc một tiếng, cây bút trong tay Từ Nham Phi gãy đôi.

Tiểu Viêm, rốt cuộc cậu là ai?

Tiểu Viêm căn bản chỉ là một thằng nhóc lớn đầu. Y đang đoạt đồ ăn với Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa vừa bảo vệ đồ ăn trước mặt mình, vừa không ngừng đập đập cái tay trộm cắp thò qua kiên quyết cướp đồ của Tiểu Viêm.

“Mày ăn xong rồi. Đây là của tao! Sao mày ăn nhiều thế hả? Tao mà giàu cũng sẽ bị mày ăn cho tán gia bại sản luôn. Không được cướp!”

Người bên cạnh liếc xéo. Từng này tuổi rồi, vẫn còn tranh giành sao?

Ngay lúc này, một túi cánh gà sốt Tiêu Hòa ôm trong tay, bằng tốc độ không bị người phát hiện từng chút từng chút một xê dịch về phía trước ngực Tiêu Hòa.

Chạy được một nửa, thêm một chút, lại tiếp tục thêm một chút nữa.

Tiểu Viêm đột nhiên duỗi tay túm lấy… túi áo trước ngực Tiêu Hòa.

“Chi chi!”

Một con chuột giãy dụa, lộ ra cái đầu nhỏ xíu từ túi áo Tiêu Hòa.

Lão đại, đừng có ngược đãi tui như vậy chứ!

“Trời đất! Chuột!” Người ngồi ở bên cạnh Tiêu Hòa nhảy dựng lên sợ hãi. Trong xe một mảnh hỗn loạn.

Tiêu Hòa cười gượng, chống lại ánh mắt chất vấn của Tiểu Viêm.

“Cái này… Ha ha, Tiểu Viêm,” gã đàn ông nhích nhích qua, thần thần bí bí nói: “Cho cậu biết nha, con chuột này thần kỳ lắm đó.”

~Hoàn quyển 2~

Quyển 3: Lạp ngập sơn



Lần này, tiểu nhân Tiêu Hòa lại coi trọng vụ án bốn đứa bé mất tích cùng một lúc.

Chuyện này đương nhiên là hoàn toàn chẳng liên quan gì tới việc phát huy tinh thần trọng nghĩa cá nhân.

Sự tình rất đơn giản —— tiền thưởng là mười vạn tệ!

Vụ án học sinh trường tiểu học Tứ Đường mất tích, là dụ dỗ tập thể? Hay là bắt cóc tập thể?

Núi rác xung quanh trường học cũng liên tục xảy ra tai nạn, lần này ngay cả chính Tiêu Hòa cũng thiếu chút bị một con dã thú cường bạo!

Rốt cuộc kẻ chủ mưu đứng sau một loạt sự việc kỳ quái là ai?

Con dã thú kia từ đâu mà tới?

Tình cảm của hai người lần thứ ba có bước tiến triển bất ngờ!

Trong núi rác này rốt cuộc còn ẩn chứa bí mật gì?

Thứ lần trước tấn công hắn là cái gì?

[Chắc chắn tên Tiểu Viêm chết toi kia biết!] Tiêu Hòa bất mãn lầm bầm.

Trên da mặt dày hơn tường thành của Tiêu Hòa thoáng hiện lên một mạt ửng hồng khả nghi, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi gãi cằm Hổ Tử, cười nói:

[ Thực ra những lời hôm nay tao nói với người phụ nữ kia cũng không hẳn là hoàn toàn dối trá, miễn là Tiểu Viêm vẫn cần tao dù chỉ một chút, cho dù chẳng qua là nhục dục, tao cũng không để ý. Tao nghĩ… Có lẽ tao thích Tiểu Viêm rồi chăng.]

Tiêu Hòa chợt khựng lại, bỗng nhiên nhận thấy cảm xúc hiện tại của mình thật nực cười.

Tại sao lại thấy tức giận? Thậm chí còn có chút thương tâm?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.