Chương trước
Chương sau




Skip to content



Dữ thú đồng hành hệ liệt – CHƯƠNG 19

December 22, 2015thdm





CHƯƠNG 19

_o0o_

Viêm Chuyên trở về thì nhìn thấy cửa nhà mình mở rộng.

Tiêu Hòa!

Loại tốc độ gì thế này? Rõ ràng mới vừa rồi người còn đứng ở cửa, giờ đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Bỏ lại đống thuốc vừa mua, lao nhanh vào trong tìm một vòng, sau khi xác định Tiêu Hòa không có ở nhà, ánh mắt Viêm Chuyên thay đổi, ngẩng đầu lên, phát huy giác quan của mình tới cực độ.

Tiêu Hòa vẫn còn ở đây, ngay tại nơi cách chỗ này không xa.

Chi chi! Người kia xuống tầng dưới rồi. – Thử Thiểu đánh bạo lẻn đến lưng ghế sô pha nhỏ giọng nói.

Thử Thiểu mới vừa nói xong, mắt nhỏ trợn tròn, người đâu rồi?

Viêm Chuyên xuất hiện ở tầng mười một. Trước cửa phòng 1101 có hai gã cảnh sát gục xuống, cửa chính mở rộng, tình trạng giống hệt tầng trên.

Xa xa tiếng còi xe cảnh sát vọng đến.

Mùi của Tiêu Hòa càng ngày càng đậm đặc, còn xen lẫn một mùi máu tươi nồng đượm. Men theo mùi mà đi, trong phòng khách hỗn độn, Viêm Chuyên phát hiện Tiêu Hòa ngã sấp trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.

“Ngao ─” Một tiếng gầm nhẹ tràn đầy thống khổ, thịnh nộ phát ra từ cổ họng Viêm Chuyên.

Màu sắc đôi con ngươi hoàn toàn biến đổi. Giống như là hai ngọn hỏa diễm bùng lên trong mắt. Nếu lúc này có người xông vào nơi này, nhất định sẽ ngạc nhiên phát hiện, không khí trong căn phòng nhỏ giống hệt như sa mạc giữa mùa hè nóng bức nhất, bị bóp méo…

Quỳ một gối xuống, ôm lấy nam nhân, lật lại liền nhìn thấy khuôn mặt ấy tràn đầy máu tươi.

Tiếng rống nặng nề cuồn cuộn nơi cổ họng thiếu niên. Sát ý dày đặc gần như khiến y hóa thú trong nháy mắt.

Cố gắng khống chế tâm tình của mình, một tay nhanh chóng dò xét cổ nam nhân.

Thong thả nhưng có nhịp điệu, chứng tỏ động mạch chủ biểu thị cho tính mạng vẫn còn đang đập một cách hữu lực dưới tay y.

Nhất thời, nhiệt độ nóng tới dị thường bên trong phòng hạ xuống không ít.

Lè lưỡi, liếm đi máu tươi trên khuôn mặt hắn. Tìm được miệng vết thương, liếm láp hết lần này tới lần khác, cho đến khi máu không còn chảy ra nữa.

“Ưm…” Người trong lòng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, mí mắt giật giật, mở ra một đường nhỏ.

“Đau quá!” Giơ tay lên liền nhịn không được sờ về phía đầu của mình.

Viêm Chuyên kéo cái tay kia xuống, không cho hắn dùng tay bẩn đi sờ miệng vết thương y mới vừa giúp hắn cầm máu.

Là ai làm?

Thút thít một tiếng, gã đàn ông ba mươi tuổi vậy mà y hệt một đứa trẻ, mếu máo phát ra tiếng nức nở. Trong khoảng thời gian gần đây tại sao hắn luôn bị thương? Đau quá, toàn thân không một chỗ nào không đau, nhất là chân với đầu.

Viêm Chuyên hé miệng, nhẹ nhàng gặm cắn khuôn mặt, cái cổ, lỗ tai nam nhân, giống như là đang an ủi.

Nam nhân mơ mơ màng màng, không ngừng kêu đau.

Kêu tới trong lòng thiếu niên co thắt lại.

Người này hư hỏng như vậy, âm hiểm như vậy, đối xử với y cũng không tốt, còn luôn ăn trong bát xem trong nồi, nhưng cho dù vậy, chính mình làm hùng tính cũng chưa từng nặng tay dạy dỗ hắn. Hiện tại hắn lại bị người khác đả thương thành như vậy!

Cảm thấy tự trách khi mình là hùng tính mà chưa làm tròn trách nhiệm bảo hộ, phẫn nộ đối với kẻ dám xâm phạm lãnh thổ, làm hại người của y, còn có cảm giác nói không nên lời trong lòng khi nhìn thấy người này bị thương. Những cảm xúc phức tạp ấy hòa cùng một chỗ, khiến cho lửa giận ban đầu thật vất vả mới đè xuống được lại một lần nữa dấy lên, hơn nữa càng cháy càng mãnh liệt.

Nhưng đúng lúc này, “Cộp cộp cộp…” Tiếng giày da nện trên mặt đất.

Tiếng vang của giày cùng tiếng người thở gấp nhanh chóng tiến lại gần, còn có tiếng kêu gào: “Gia Gia! Gia Gia!”

Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi ôm người trong lòng chậm rãi đứng lên.

“Gia… Là cậu?! Gia Gia đâu? Gia Gia ở nơi nào?” Hiển nhiên là Chu Tấn quýnh lên mà tới, đến cửa đã thấy hai gã cảnh sát không biết sống chết, vừa hoảng vừa sợ. Lao nhanh vào nhà, thấy người Viêm Chuyên ôm trong lòng không phải Dư Gia Gia, không kịp dừng lại thở, vừa hỏi vừa phi vào phòng ngủ.

“Gia Gia đâu? Các người có thấy Gia Gia hay không? Tại sao các người không bảo vệ cô ấy cho tốt? Tôi hỏi cậu, người đâu rồi!” Chu Tấn tìm không thấy người trong phòng ngủ lại chạy về phòng khách, la hét với Viêm Chuyên, còn muốn tiến lên bắt y để chất vấn.

Viêm Chuyên ôm Tiêu Hòa lui về phía sau một bước.

Chu Tấn bắt hụt người, không khỏi tức giận đến kêu to: “Gia Gia đâu? Chẳng phải tôi bảo các người lập tức xuống dưới bảo vệ cô ấy hay sao! Người đâu rồi?”

Viêm Chuyên ôm Tiêu Hòa tiến về phía trước.

Chu Tấn ngăn y lại, “Tao đang hỏi mày đấy, bộ mày điếc hả!”

Trong mắt Viêm Chuyên hung quang chợt lóe, một cước đá ra.

“Ô a! ” Một búng máu phun ra, Chu Tấn ôm bụng ngã sóng soài trên mặt đất.

Một cước này với hắn mà nói khá là nặng, đạp cho lục phủ ngũ tạng của hắn gần như đều vỡ nát, đau tới mức nước mắt nước mũi thi nhau tuôn ra. Ngay sau đó, trong bụng giống như chứa một ngọn lửa, lửa cháy bừng bừng, thiêu hắn đau đến mức lăn qua lộn lại trên mặt đất, thống khổ này căn bản không phải thứ người bình thường có thể chịu được.

Rất nhiều tiếng chạy rầm rập hướng về phía này truyền đến. Cảnh sát tới.

Vừa đến liền nhìn thấy Chu Tấn mới cách đây không lâu còn ở trong cục cảnh sát, áo mũ chỉnh tề hào hoa phong nhã, giờ đang ôm bụng lăn qua lăn lại trên mặt đất kêu đau, còn khóc đến nước mắt nước mũi dán đầy cả khuôn mặt. Ngay cả bộ âu phục hàng hiệu cũng không còn hình dạng, một chiếc giày da cũng bị hắn đá bay mất.

Tiểu Viêm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đám cảnh sát vừa tới, gắt gao che chở cho người đàn ông trong lòng, giống như đang ôm lấy bảo bối gì đó, đi về phía cửa chính.

Tiêu Hòa có lẽ là bị tiếng ồn ào của cảnh sát đánh thức, cố gắng căng mắt ra thành một đường nhỏ.

“Tiểu Viêm? Cậu tới rồi.” Nam nhân cười yếu ớt, vậy mà vẫn cười đến vui vẻ, giống như là bây giờ mới nhìn thấy người ôm hắn là ai, bộ dáng kia nhìn qua đã biết đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn.

Viêm Chuyên cảm thấy trái tim mình lại sinh ra cái loại co thắt này, cảm giác kỳ quái. Y nghĩ sau khi trở về chẳng những cần phải khám người này cho tốt, mà còn tiện thể kiểm tra bên trong cơ thể mình một chút, xem có phải sống trong xã hội loài người lâu rồi nên lây phải virus nào đó mà y cũng không biết hay không.

Về phần kẻ làm hại Tiêu Hòa… Ánh mắt thiếu niên phút chốc trở nên ngoan độc khát máu.

“Chờ một chút! Tiểu Viêm! Nơi này xảy ra chuyện gì vậy? Mấy người Dư Gia Gia đâu?”

Nhận được tin tức Phùng Siêu trốn thoát khỏi trại tạm giam, Từ Nham Phi dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới, tuy rằng hắn đã tính toán khả năng xấu nhất, nhưng mà cũng không ngờ tới sẽ chứng kiến trường hợp như vậy: hai gã cảnh sát gục ngoài cửa, người được nói là mắc chứng tự kỷ tên Tiểu Viêm kia ôm đại ca của mình trong lòng, còn thêm Chu Tấn đang lăn lộn trên mặt đất, không biết tình trạng thương tích ra sao, còn ba kẻ lẽ ra phải gặp ở đây thì chẳng thấy bóng dáng một ai.

Đúng rồi, người kêu Tiêu Hòa kia bị làm sao vậy?

Viêm Chuyên giống như hoàn toàn không nghe thấy, vượt qua đám cảnh sát đang kích động sau khi phát hiện người của mình hy sinh ngoài cửa, đi về phía thang máy.

“Đợi một chút! Tiểu Viêm! Cậu định đem anh mình đi đâu? Tôi có việc muốn hỏi cậu!”

Hôm đó Từ Nham Phi không hỏi được bất cứ tin tức gì từ miệng Tiểu Viêm. Nếu không phải Tiêu Hòa giữa đường tỉnh lại, Từ cảnh quan thật sự tính toán để người ta phá vỡ cửa phòng 1201, mang Tiểu Viêm về cục cảnh sát thẩm vấn.

Có điều cũng may là hắn không làm như vậy, nếu không…

Tiêu Hòa sau khi tỉnh lại, muốn Tiểu Viêm để cho Từ Nham Phi tiến vào, Tiểu Viêm không đồng ý. Tiêu Hòa cười khổ nói với y: “Nếu bây giờ cậu không cho anh ta vào, chúng ta chỉ còn cách rời khỏi thành phố này thôi.”

Viêm Chuyên nhìn nhìn Tiêu Hòa nằm ở trên giường, suy yếu đến mức ngay cả sức lực mắng chửi người cũng không có, lại ngó ngó thời tiết âm u gió rét bên ngoài, thoáng thu cơn giận lại một chút.

Từ trong miệng Tiêu Hòa, Từ Nham Phi biết hai người Dư, Trương hẳn là mất tích sau khi nói chuyện điện thoại với hắn, mà thời gian này, cũng trùng khớp với thời gian Phùng Siêu trốn khỏi trại tạm giam, chạy tới khu nhà trọ.

Cho nên có thể kết luận sơ bộ, việc hai người Dư, Trương mất tích chín phần là có liên quan tới Phùng Siêu. Tiêu Hòa khai với Từ Nham Phi, khi hắn nhận được điện thoại chạy xuống tầng dưới thì phát hiện cảnh sát đã gục xuống, cửa chính mở rộng. Hắn cảm thấy không ổn, lúc tiến vào bên trong tìm kiếm hai người Dư, Trương cũng khá cẩn thận, nhưng vẫn bị trúng một gậy trên đầu, lúc té xỉu ngay cả hình dạng hung thủ còn chưa thấy.

Từ Nham Phi nói cho Tiêu Hòa biết, hung khí đánh vào đầu hắn rất có thể chính là cây đèn bàn làm bằng đồng đặt ở trong phòng khách. Về sau thấy sức khoẻ Tiêu Hòa không thể chống đỡ nổi nữa, Từ Nham Phi rời đi, trước khi rời khỏi còn nói cho Tiểu Viêm biết, Chu Tấn định tố cáo y hành hung người.

Tiêu Hòa nghe được mang theo một đầu đầy nghi vấn mà thiếp đi. Hắn tính toán sau khi tỉnh lại tiếp tục hỏi Tiểu Viêm, vì sao phải đắc tội với chủ nhà hiện tại, đồng thời cũng là ví tiền trong tương lai của bọn họ.

Chỉ qua một ngày, mọi việc đã không còn là thứ cảnh sát muốn giấu thì có thể giấu được nữa, TV, báo chí đã bị khống chế không được hó hé gì, nhưng cái gọi là tin tức mắt thấy tai nghe tràn ngập khắp nơi trên internet, cảnh sát muốn cấm cũng không cấm được. Hơn nữa một vài tuần san giải trí cùng với tạp chí lá cải nhảm nhí nào đó được tạm thời chế ra một cách gấp gáp, muốn nâng cao doanh số, đã khiến cho cái tên Phùng Siêu này chỉ trong một đêm truyền khắp các nơi trên Trung Quốc,, thậm chí cả trên thế giới.

Rất nhiều người đều đang suy đoán Dư Gia Gia đã bỏ mạng, nói Phùng Siêu đã trốn ra nước ngoài. Trong đó còn xen lẫn một ít phỏng đoán lộn xộn lung tung khác. Từ Nham Phi nhìn thấy mấy tin tức này, thở dài. Nói kiểu này, chẳng phải đã coi Phùng Siêu là hung thủ?

Đừng nói chỉ mỗi dân chúng, ngay cả cảnh sát cũng không phải là không có suy nghĩ này. Hiện tại cấp trên đã đưa xuống một chỉ thị, yêu cầu truy nã kẻ bị tình nghi giết người cùng bắt cóc Phùng Siêu trong phạm vi cả nước.

Nhưng mà, có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều, Từ Nham Phi hết lần này tới lần khác tự hỏi mình: Phùng Siêu thật sự là hung thủ sao?

Có điều cho dù hắn hoài nghi như thế nào, không có chứng cứ xác thực chứng minh có con ma lột da khác xuất hiện, hắn cũng chỉ có thể đi tìm Phùng Siêu. Nói cho cùng ma lột da cho dù không phải Phùng Siêu, cũng sẽ chắc chắn có liên quan đến Phùng Siêu.

Ba ngày sau, chuông cửa phòng 1201 vang lên.

Tiêu Hòa đã có thể đứng dậy đi lại, đang tập luyện trong phòng khách, thuận tay mở cửa ra.

Đứng ngoài cửa đúng là Chu Tấn mấy ngày hôm trước ầm ĩ nói phải kiện Viêm Chuyên đả thương người khác. Ba ngày không gặp, bộ dạng vị đại diện này dường như thay đổi rất nhiều, bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ, áo quần bảnh bao lúc đầu biến mất, trở nên lôi thôi, tiều tụy, không hề phong độ nữa.

Nâng nâng kính mắt, Chu Tấn đã suy sụp tinh thần tới mức không thể tả, chủ động mở miệng nói: “Có thể vào trong nói chuyện không?”

Tiêu Hòa dừng một chút, nghĩ chuyện cho tới bây giờ tiếp tục giấu diếm Tiểu Viêm cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa, liền gật đầu một cái, làm động tác mời vào.

Viêm Chuyên từ phòng bếp đi ra, Chu Tấn nhìn thấy Viêm Chuyên, lại sợ tới mức lùi về sau một bước lớn.

Viêm Chuyên nhìn về phía Tiêu Hòa. Tại sao lại cho tên này vào nhà?

Tiêu Hòa lết cái chân đi tới xoa bóp mông Tiểu Viêm, cợt nhả nói: “Đừng có hung hãn như vậy, người tới là khách, nghe một chút xem anh ta nói cái gì đi. Huống chi, chúng ta còn phải trông chờ anh ta huỷ bỏ kiện cáo đối với cậu nữa.”

Thần tài tự mình dâng tới cửa, nếu đem hắn đẩy đi, chẳng phải là ngu quá sao?

Tiểu Viêm xoay ngang liếc Tiêu Hòa một cái. Nể tình hắn là người bệnh, quyết định không so đo với hắn.

Nghe được lời nói của Tiêu Hòa, Chu Tấn nâng nâng kính mắt, có chút chật vật nói: “Về vụ kiện kia… Không có việc gì. Tôi chỉ là…”

Tiêu Hòa thấy Chu Tấn như vậy, đột nhiên cảm giác y có chút đáng thương, lại đáng ghét. Tuy rằng lúc ấy hắn hôn mê, không biết Chu Tấn bị Tiểu Viêm đánh thành dạng gì, nhưng chắc cũng chẳng được thoải mái. Nghĩ lại những lúc hắn bị Tiểu Viêm đánh, cũng chẳng khỏe mạnh hoạt bát gì cho cam.

Kiện cáo? Tới lượt sao? Khinh thường y.

Khinh thường thì khinh thường, tiền thì vẫn phải kiếm. Tiêu Hòa cười mị mị mời Chu Tấn ngồi xuống ghế salon, tỏ vẻ quan tâm đối với hắn tình trạng hiện nay của Dư Gia Gia.

Lúc mới đầu, Chu Tấn cực kỳ ủ rũ. Nhưng ngay khi Tiêu Hòa nhắc tới Dư Gia Gia thì hắn liền “sống” lại.

“Giúp tôi! Giúp tôi với! Ba ngày, đã ba ngày rồi! Bọn cảnh sát kia đều là một lũ phế vật, bọn họ căn bản chẳng dốc hết sức tìm kiếm. Ngày đó Phùng Siêu đi tìm Gia Gia, chẳng phải chính là các người phát hiện ra sao? Các người chẳng những bảo vệ Gia Gia, còn đánh ngã tên ma quỷ kia! Giúp tôi một lần nữa, giúp tôi tìm được Gia Gia. Các người có biện pháp đúng hay không? Gia Gia vẫn còn có cơ hội đúng hay không?”

Chu Tấn kích động, càng về sau càng nói năng lộn xộn, cầm lấy tay Tiêu Hòa không buông.

“Cái này…” Tiêu Hòa muốn rút tay lại, rút không ra.

“Không phải là bọn tôi không chịu, chỉ là điều tra chuyện gì cũng cần kinh phí, anh chẳng qua chỉ cung cấp chỗ ở. Theo lời anh nói, bọn tôi đã cứu Dư Gia Gia một lần mà cho đến bây giờ, anh còn chưa trả công xu nào. Hôm nay anh lại chạy tới yêu cầu bọn tôi tìm kiếm Dư Gia Gia đã mất tích ba ngày, đây chẳng phải là tương đương với việc bảo bọn tôi chống lại con ma lột da hung ác đáng sợ, tàn nhẫn giảo hoạt vô nhân tính kia hay sao?”

Chu Tấn mở miệng muốn nói cái gì, lại nhìn thấy Viêm Chuyên đột nhiên duỗi tay về phía hắn, sợ tới mức trốn về phía sau.

Tay Tiêu Hòa được tự do, Viêm Chuyên thấy đạt được mục đích, lại lui về chỗ cũ, ngồi dựa vào tay vịn ghế sô pha.

Đợi nửa ngày, sau khi chắc chắn mình đã an toàn, Chu Tấn run như cầy sấy nói nhanh: “Hôm nay tôi tới chính là để trả thù lao cho việc lần trước các người bảo về Gia Gia. Còn nữa, tiền đặt cọc lần này. Chỉ cần các người có thể cứu sống Gia Gia, công ty của chúng tôi sẵn lòng trả gấp mười lần tiền đặt cọc! Cho dù chỉ là tung tích cũng được, công ty sẽ trả gấp đôi tiền đặt cọc hiện tại!”

Nhìn hai tờ chi phiếu Chu Tấn đặt trên mặt bàn, Tiêu Hòa thở dài.

“Không phải chúng tôi không muốn giúp anh, thực sự…” Hắn nói xong, chậm rãi thu hồi phần trả thù lao lần trước trên mặt bàn.

Đối với tờ chi phiếu còn lại kia, Tiêu Hòa dùng ngón tay gõ gõ lên, thở dài: “Khó a…”

Sắc mặt Chu Tấn bỗng chốc trở nên tái nhợt.

“Nhưng mà, chúng tôi có thể thử xem. Bởi vì là việc nguy hiểm, tiền đặt cọc phải tăng gấp đôi, thù lao sau khi hoàn thành công việc không thay đổi.”

Ánh mắt Chu Tấn sáng lên, ngay cả do dự cũng không, lập tức gật đầu, “Được, được! Không thành vấn đề, cho dù không phải công ty trả thì tôi cũng sẽ trả.” Nói xong liền lấy ra cuốn chi phiếu.

Thỏa mãn tiễn Chu Tấn ngàn lần nhờ cậy vạn lần cầu xin ra ngoài, Tiêu Hòa đóng cửa lại, một tay xòe ra ba tờ chi phiếu, một tay chống nạnh, nhìn con số trên chi phiếu vui vẻ cười khà khà.

Bóng đen ập xuống trước mặt, Tiêu Hòa ngẩng đầu, khuôn mặt khó chịu của Tiểu Viêm đang lù lù ở trước mặt hắn.

“Ha ha, Tiểu Viêm, cậu nghe tôi giải thích đã.” Tiêu Hòa ôm chặt lấy thiếu niên, dựa vào trước ngực y cười đến dị thường nịnh nọt.

Chán ghét! Tiểu Viêm bình luận đối với hành vi ba mươi giả bộ mười tám của gã đàn ông.

Còn việc Chu Tấn vì sao phải trả tiền cho hắn, và hắn tại sao lại nhận lấy, Tiêu Hòa tiến hành quá trình thuyết phục cùng câu thông bền bỉ đối với Viêm Chuyên. Về phần hắn rốt cuộc là quấn chặt không rời như thế nào, mồm năm miệng mười ra sao, thuyết phục không được lại lợi dụng việc thiếu niên tuổi còn trẻ tính dục dồi dào để tiến hành toàn bộ quá trình thương lượng cùng khai thông mọi mặt về thân thể, thậm chí cả tư tưởng như thế nào, cũng không có nói rõ ra.

Lại nói Viêm Chuyên vẫn luôn tìm ba người Dư Gia Gia. Hoặc là nói y một mực tìm một kẻ trong bọn họ.

Mục đích, rất đơn giản. Y muốn trả thù!

Người kia rất giảo hoạt, luôn luôn thay đổi chỗ ẩn mình. Từ ngày cứu được Tiêu Hòa trở đi, y liền men theo mùi đi tìm người nọ, đã tìm hết ba ngày, mỗi lần đuổi tới đều mất dấu, không phải động tác của y chậm, mà là có người đang cản trở y. Cũng không phải ngăn cản y đi tìm người nọ, mà là chặn y lại, nói là hội trưởng của cái hội gì đó muốn gặp y, nếu không đi theo sẽ bị thế nào thế nào đó. Nhóm người thứ nhất, y đánh cho chạy tóe khói, sau đó nhóm thứ hai lại tới, nhóm thứ ba, càng ngày càng giỏi võ, càng ngày càng khó chơi.

Viêm Chuyên phiền muộn. Cảm thấy mấy tay cảnh sát âm thầm theo dõi y còn đáng yêu hơn so với những người này, ít nhất sẽ không quấy rầy y một cách công khai. Tuy rằng y cũng thấy phiền, nhưng Tiêu Hòa nói với y không dưới trăm lần, bảo y đừng có tuỳ tiện đắc tội với cảnh sát chấp hành pháp luật, nếu không sẽ biến thành chuột chạy qua đường (bị truy nã khắp nơi),cho nên, y liền nhịn, nhưng mà đám người này…

Lúc mới đầu còn coi bọn họ như đồ chơi, để những người đó theo y đùa nghịch một chút. Nhưng vài lần, thứ nhất là ngại phiền, thứ hai là bọn họ vướng chân vướng tay, thứ ba là không muốn đối phương mò tới hang ổ của y, thứ tư là không muốn lúc ra ngoài với Tiêu Hòa lại đụng phải bọn họ. Vì thế, y đưa ra một quyết định.

Rạng sáng ngày tiếp theo sau hôm Chu Tấn tới, thu xếp ổn thoả cho Tiêu Hòa vì mệt mỏi quá độ mà ngủ li bì, Viêm Chuyên lặng lẽ rời đi.

Bốn giờ sáng, là giờ mà con người ngủ sâu nhất, cũng là khoảng thời gian sơ sẩy nhất, lơ là nhất.

Bóng đen trốn ở trong cống ngầm, mượn mùi thối của cống thoát nước để che lấp mùi trên cơ thể mình, sau khi tận mắt nhìn thấy thiếu niên có sức mạnh khá là cường đại kia rời khỏi nhà trọ, phát ra tiếng cười âm hiểm kỳ quái.

Cơ hội đến rồi!

Ngoài cửa phòng 1201 một bóng đen xuất hiện, nhẹ nhàng, đút chìa khóa vào ổ xoay một vòng. Cửa chính mở ra.

Thử Thiểu núp ở chỗ tối mẫn cảm ngẩng đầu, ai?

Lúc này, Tiêu Hòa cuộn tròn trong chăn ngủ say sưa. Hiển nhiên quá trình thuyết phục khai thông tối hôm qua không phải là mệt nhọc bình thường.

Cửa phòng ngủ bị vặn mở…

Năm giờ rưỡi sáng, Viêm Chuyên một lần giải quyết xong toàn bộ phiền toái, xách theo hai hộp bánh bao hấp, hai hộp bánh bao chiên đi vào khu nhà trọ. Lúc này, bầu trời bên ngoài vẫn còn xám xịt, bảo vệ tòa nhà xoa xoa mắt nói với hắn: “Chào buổi sáng.”

Viêm Chuyên đột nhiên dừng lại. Có mùi gì đó nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí.

Là người kia!

“Làm sao vậy? Cậu Tiêu?”

Nhờ Tiêu Hòa nhanh mồm nhanh miệng, các nhân viên an ninh nhà trọ gần như đều biết hai người là anh em, cũng biết người em mắc chứng tự kỷ nghiêm trọng, còn bị câm nữa.

Không thể nói rõ là xuất phát từ thông cảm hay là quan tâm, đối với thái độ luôn luôn lãnh đạm coi thường người khác của Viêm Chuyên, các nhân viên an ninh chẳng những không tức giận, còn chủ động chào hỏi bắt chuyện.

Đột nhiên, Viêm Chuyên xoay người chạy ra bên ngoài. Y ngửi được, mùi của Tiêu Hòa vẫn còn đây.

“Tiểu Viêm! Đứng lại!” Theo tiếng quát, ngoài cửa nhà trọ Từ Nham Phi cầm súng xuất hiện.

Màu sắc đôi con ngươi của Viêm Chuyên thay đổi, nháy mắt lại khôi phục. Từ Nham Phi sửng sốt một chút, lập tức cho rằng đó là do phản quang.

“Tiểu Viêm, cậu muốn đi đâu?” Từ Nham Phi nắm chặt súng ngắn, từng bước một lại gần Tiểu Viêm.

Viêm Chuyên nhìn chằm chằm về phía xa, y phải nhanh lên, nếu còn chậm trễ, mọi người đều rời giường, tới lúc đó sẽ khiến cho việc tìm kiếm Tiêu Hòa ngày càng trở nên khó khăn. Hiện tại y nhất định phải chạy đua với thời gian, nhất định phải tìm được bọn họ trước khi người nọ hành động.

Thu hồi tầm nhìn, ánh mắt Viêm Chuyên nhìn về phía cảnh sát bắt đầu tràn ngập uy hiếp.

Tránh ra!

Từ Nham Phi run rẩy một cái trong lòng, nâng cánh tay lên, lại một lần nữa quát hỏi: “Tối qua rạng sáng hôm nay lúc bốn giờ, cậu ra khỏi nhà làm gì?”

Sáng nay 4:05, hắn vừa mới chợp mắt được một chút đã nhận được điện thoại từ Tiểu Lý, nói cho hắn biết: bốn giờ đúng, thiếu niên kêu Tiểu Viêm từ trong căn hộ đi ra, sau khi bọn họ bám theo đến ngã tư thứ nhất, đột nhiên lạc mất tung tích đối phương.

Nhận được điện thoại, hắn liền cấp tốc chạy qua đây. Từ đầu đến giờ hắn vẫn có một loại cảm giác kỳ quái đối với Tiểu Viêm, nhưng lại không thể khẳng định đối phương chắc chắn có liên quan đến án giết người liên hoàn này, vì tìm lý do cho cảm giác của mình, hắn để cho người trong đội giám thị y 24/24.

Ba ngày qua, hắn nhận được báo cáo liên tiếp, trong đó thậm chí có một nửa đều là có liên quan tới Văn Thanh Hội, vì thế hắn càng thêm hoài nghi đối với thân phận Tiểu Viêm. Thử nghĩ xem, một người bình thường tại sao lại có quan hệ tới bang phái xã hội đen lớn nhất vùng?

Hơn nữa hành động của thiếu niên buổi sáng hôm nay lại càng kỳ quái, bốn giờ sáng đột nhiên chạy đi, năm giờ rưỡi thoải mái nhàn nhã quay về, ở trong đại sảnh lại đột nhiên xoay người chạy ra phía ngoài. Phản ứng đó giống hệt như phản ứng của tội phạm sau khi phát hiện mình bị cảnh sát theo dõi.

Cho nên vừa nhìn thấy Tiểu Viêm xuất hiện ở bên ngoài khu nhà trọ, Từ Nham Phi móc súng lục ra.

Hai gã cảnh sát mặc thường phục ẩn nấp tại cửa nhà trọ phụ trách theo dõi cũng lặng lẽ vây lại.

Bảo vệ đứng ở cửa canh gác, bị một trong hai gã đẩy vào đại sảnh.

Tránh ra!

Tiểu Viêm nhe nhe răng, cơ thể hơi hơi cúi thấp. Ngay lúc Từ Nham Phi cảm thấy không ổn, Viêm Chuyên đã hành động.

Nhanh! Chuẩn! Tàn nhẫn!

Thân ảnh hóa thành khói đen, trước khi Từ Nham Phi kịp giơ tay lên, một quả đấm đã lao tới trước mắt hắn. Đối phó những người này, Viêm Chuyên không tiếp tục giữ lại lực độ, một quyền đánh cho Từ Nham Phi ngã xuống đất không dậy nổi. Tiếng thét vang lên, đám cảnh sát mặc thường phục cùng nhau rút súng ra.

Viêm Chuyên khinh thường cười lạnh, sau khi đánh ngã Từ Nham Phi lập tức đi giải quyết hai người còn lại.

Thử Thiểu chui ra, đứng từ phía xa chi chi kêu.

Tiêu Hòa bị người ta bắt đi rồi! Người nọ chạy về phía thành đông.

Từ Nham Phi té trên mặt đất nhưng không hôn mê, lấy điện thoại di động ra, âm thầm gọi cứu viện.

Mắt thấy thiếu niên đánh ngã hai hai tên đồng nghiệp còn lại, quay đầu liền chạy về phía thành đông, Từ Nham Phi sốt ruột. Sau khi xác định hai gã đồng nghiệp chỉ bị hôn mê, không có cái khác đáng ngại, dặn dò bảo vệ khu nhà trọ chăm sóc xong, không đợi cứu viện đuổi tới, lập tức bò dậy, đơn thương độc mã đuổi theo.

Nói tới bên kia, Viêm Chuyên nghe thấy tiếng kêu của con chuột, xoay người liền chạy về phía đông thành phố.

Thành đông, y đã từng đi qua, nhưng tại nơi đó y không phát hiện được tung tích ma vật kia. Đúng vậy, mùi của Tiêu Hòa vẫn còn lưu ở trong không khí, thân thể Tiêu Hòa còn có lưu dịch thể của y, chỉ cần trong vòng một giờ chưa chạy quá ngàn dặm, là y có thể tìm được hắn.

Vì thế càng chạy, trong lòng Viêm Chuyên càng khẳng định: Tiêu Hòa ở ngay tại thành đông!

Thử Thiểu ở phía sau điên cuồng đuổi theo. A? Đây không phải là hướng nhà cũ của mình sao?

Tốc độ Viêm Chuyên càng ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ còn một vệt màu đen.

Đừng nói là Từ Nham Phi sớm đã bị quăng lại, ngay cả Thử Thiểu cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác mà truy đuổi về phía nhà cũ.

Tới mảnh đất gần với thành đông nhất, Viêm Chuyên nhìn thấy một vùng toàn là nhà mái bằng cũ. Một khu nhà lớn như thế, tại một thành phố đang tiến hành quy hoạch trên quy mô lớn này, có thể nói là khá hiếm thấy.

Mùi càng ngày càng đậm hơn, Viêm Chuyên lùng sục cũng càng ngày càng cẩn thận.

Đây là một căn nhà mái bằng khá cũ, không lớn, thoạt nhìn có ba gian nhà, kèm theo một mảnh sân, trong sân còn có một miệng giếng bị phiến đá màu xanh che kín lại.

Trong sân có người ngồi xổm bên giếng, dường như đang làm cái gì đó. Viêm Chuyên đứng trên bức tường bao quanh, nhìn chăm chú vào người bên trong.

Bắt được ngươi rồi!

“Rào rạo rào rạo.” Âm thanh giống như đang nhai cái gì đó.

Viêm Chuyên nhìn thấy một chiếc giầy, là của Tiêu Hòa. Giầy đang ở bên cạnh người nọ, mà dường như trước mặt kẻ đó có một người đang nằm.

“Ưm…” Là tiếng của Tiêu Hòa.

Viêm Chuyên lao tới.

Người nọ đột nhiên quay đầu. “Vù ─ ” Tay phải cùng vuốt nhọn trên đầu ngón tay đều phóng ra bên ngoài.

Kinh khủng! Bàn tay đúng là dọa người, giống như bị rụng ra do hoàn toàn thối rữa. Vậy mà mặt của cô ta vẫn non nớt mềm mại như trước.

Loại hiệu quả thị giác này thậm chí còn đáng sợ hơn so với đống vuốt sắc bén kia.

Đáng tiếc Tiểu Viêm không phải là người bình thường, thấy hay không cũng như nhau, tay không bắt lấy năm lưỡi dao nhọn kia.

Người nọ phát ra tiếng cười quái dị. Dường như đang cười nhạo Tiểu Viêm lơ là khinh địch.

“Tê!” Ánh mắt Viêm Chuyên thay đổi thay đổi. Vuốt nhọn của đối phương còn ghê gớm hơn so với tưởng tượng của y, vậy mà có thể để lại vết cắt trên tay y. Hơn nữa còn có độc, độc đang tách rời da và thịt y!

Người nọ hoàn toàn đứng dậy.

“Vù!” Móng vuốt sắc bén như lưỡi dao nhô ra từ toàn bộ mười đầu ngón tay. Cái vuốt ở giữa tay phải nhắm ngay vào người đàn ông đang rên rỉ đau đớn trên mặt đất.

“Ngươi đã đến rồi, ta biết ngươi sẽ tới mà… Ha ha ha.” Tiếng cười đắc chí. “Ta không ăn bọn đàn ông, làn da của bọn nó chẳng ngon chút nào, nhưng ta có rất nhiều biện pháp khiến cho bọn họ chết dị thường đau đớn. Này, Viêm nhị ca, đừng có tới gần quá nha, nếu không…”

Đầu ngón tay vạch ra một đường trên cổ Tiêu Hòa. Kỳ quái là, không có máu chảy ra, nhưng Tiêu Hòa trên mặt đất lại giống như cảm giác được thống khổ cực đại, phát ra tiếng kêu a a thảm thiết, tiếp theo cơ thể cũng co quắp run rẩy, quằn quại không ngừng.

“Ngao ─” Một tiếng hổ rống, Viêm Chuyên phẫn nộ, đau lòng tới cực điểm, rốt cuộc không khống chế nổi chính mình, nháy mắt hóa thú, mang theo ngọn lửa màu xanh, lấy tốc độ cực hạn đánh về phía đối phương.

Ngươi dám tra tấn hắn! Giết ─!

“Gặp quỷ! Ngươi thực ra là…” Người nọ trong lúc kinh hãi, sững sờ, bị trúng một cú vào mặt, cả người đều bị đánh bay ra ngoài.

“Rầm!”

Người nọ rơi xuống đất, lăn vài vòng, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Nơi vừa bị đánh trúng bắt đầu bốc cháy.

“Đừng! Da của ta! Mặt của ta!”

Bưng lấy mặt mình, phát ra âm thanh vô cùng bi thương, chói tai tới cực điểm. Thấy Viêm Chuyên hóa thú quay đầu đi cứu Tiêu Hòa, người nọ lại mặc kệ sống chết, không để ý tới ngọn lửa trên người mình, mười ngón tay xòe ra bổ nhào tới.

Đại chiến bắt đầu.

Từ Nham Phi đuổi được nửa đường đã sớm lạc mất tung tích Tiểu Viêm, nhưng lại không cam lòng trở về như vậy, một mực tìm kiếm, đang chuẩn bị buông tha thì lại nhìn thấy khu nhà mái bằng cũ cách hắn ước chừng hai dặm có một chỗ phát ra ngọn lửa tỏa khói dày đặc. Ngọn lửa trong sáng sớm mùa đông khi trời còn tờ mờ quả thực chói mắt.

Dừng lại một chút, bằng vào trực giác làm cảnh sát hình sự nhiều năm qua, Từ Nham Phi xoay người liền chạy về phía khu nhà mái bằng, vừa chạy vừa gọi quân tiếp viện. Mặc kệ là có chuyện gì hay không, khu nhà kia thực sự bốc cháy, nếu ngọn lửa này không được khống chế kịp thời, đến lúc đó cả một vùng xung quanh sẽ đều bị liên lụy.

Tiếng còi cảnh sát vang lên, trong sáng  sớm yên tĩnh truyền đi thật xa. Biết quân đội tiếp viện có lẽ đã đuổi tới, Từ Nham Phi tăng tốc phóng như bay.

Ước chừng năm phút đồng hồ sau.

Thấy rồi! Căn nhà nơi ngọn lửa bốc lên.

Những hộ gia đình phụ cận phát hiện ra hoả hoạn rơi vào hỗn loạn. Nơi nơi đều có người la hét: “Cháy! Cháy! Mọi người mau dậy cứu hoả!”

Từ Nham Phi không thể không dừng bước lại, tham gia cứu hoả cùng quần chúng xung quanh vì kích động mà chạy ra.

Nước, từng thùng, từng chậu một giội vào sân từ bốn bức tường bao quanh bốn phía.

Nhưng mà không người nào dám bò lên trên đầu tường, càng không có người nào dám mở cổng chính ra, sợ thế lửa sẽ không thể khống chế được, hoặc sợ chính mình bị thương.

Một con chuột xuất hiện ở góc tối, không ai phát hiện ra nó. Tất cả mọi người còn đang bận cứu hỏa.

Thử Thiểu ngơ ngác nhìn cánh cửa vô cùng quen thuộc, đây không phải là hang ổ của nó sao?

“Bên trong còn có người hay không?” Từ Nham Phi vội vàng hỏi.

Hỏi liên tiếp vài lần, mới có người trả lời hắn: “Không người, đó là một căn nhà hoang! Mẹ nó, nhất định là thằng nhãi nào đó hút thuốc mà không dập tàn! Tao mà bắt được nó thì…”

Người này còn chưa nói xong, chợt nghe thấy từ trong cái sân đáng lẽ không có người truyền đến một tiếng thét chói tai.

Đó là tiếng kêu thảm thiết như của quỷ hồn đang đau đớn tới cùng cực mới có thể phát ra, gây ác mộng cho bất cứ kẻ nào nghe thấy.

Đám người lặng yên, lập tức lại xôn xao, nơi nơi đều là có tiếng hỏi “Có nghe thấy gì hay không?”

Ngay sau đó, quân cứu viện cùng xe cứu hỏa đồng thời chạy tới. Xe cứu hỏa nhấc lên, đội viên đội phòng cháy đứng ở bên ngoài sân chuẩn bị mở cửa, vòi nước được nối lại, hai gã nhân viên cứu hỏa bò lên trên xe thang chữa cháy, giơ vòi nước lên nhắm vào trong sân.

“Một, hai, ba! Mở nước!”

Tiếng hoan hô truyền tới từ trong đám người. Nhìn thế lửa đã bị khống chế, còn có nhiều cảnh sát như vậy, tất cả mọi người có thể an tâm về nhà ngủ.

Từ Nham Phi ra lệnh cho thuộc hạ giải tán quần chúng. Vừa rồi tiếng kêu thảm thiết kia khiến cho cảm giác bất an trong lòng hắn càng lúc càng lớn.

Mắt thấy thế lửa thu nhỏ, ra hiệu một cái, cảnh sát ở phía sau, lính cứu hỏa ở phía trước, cùng nhau phá cửa sân.

Trong nháy mắt cửa bị mở, bổ nhào ra không phải là ngọn lửa, mà là một người sống sờ sờ.

Song đây chỉ là ý nghĩ của mọi người lúc ban đầu, ngay khi một gã cảnh sát muốn qua ngăn người này lại thì bị đối phương túm lấy hung hăng quật xuống mặt đất, óc gã cảnh sát bắn tứ tung, tử vong tại chỗ.

Từ Nham Phi kinh ngạc đến ngây người, trong nháy mắt, lập tức kêu to: “Vây chặt lại! Đừng cho người này chạy thoát!” Đồng thời, móc súng lục ra.

Người nọ ngẩng mặt lên.

Có người trong đám cảnh sát thét lên sợ hãi.

Gặp quỷ! Cái kia là mặt người sao! Còn nữa trên người hắn… Trời đất!

Mắt thấy cảnh sát xông tới, sợ mãnh thú bên trong đuổi theo ra đây, quái vật hung tính đại phát, vung hai cái vuốt nhọn còn sót lại trong tay lên, gặp người liền giết.

Đây mới thực sự là ma lột da đi?! Trong đầu Từ Nham Phi đột nhiên toát lên những lời này.

Lúc này, từ trong sân bỗng nhiên truyền ra một tiếng rống chấn động lòng người.

Mọi người ngẩn ngơ. Chỗ này sao lại có mãnh thú?

Lợi dụng cơ hội này, quái vật mắt thấy không thể phá vòng vây đi ra ngoài liền xoay người chạy vào trong sân. Tới khi mọi người kịp phản ứng, Từ Nham Phi dẫn theo cảnh sát xông vào thì bọn họ nhìn thấy con quái vật kia, đang nắm trong tay một người con gái tóc dài đứng cạnh giếng.

Ở bên giếng, Từ Nham Phi còn nhìn thấy Tiểu Viêm mà lúc nãy hắn bị mất dấu, chỉ đơn giản mặc một cái quần rách nát, nửa thân trên trần trụi, trong lòng ôm một người đàn ông, đứng ở nơi đó đối mặt với con quái vật kia.

Mà người đàn ông nằm trong lồng ngực của y kia, chẳng phải là đại ca của y sao? Kỳ quái, tại sao Tiêu Hòa lại ở chỗ này?

Không kịp nghĩ nhiều, bởi vì Từ Nham Phi đã phát hiện con tin trên tay quái vật kia, đúng là đại minh tinh Dư Gia Gia bị mất tích tìm không thấy.

“Buông con tin ra!” Một lượng lớn cảnh sát tràn vào trong sân.

Viêm Chuyên ôm Tiêu Hòa, chờ đợi hắn tỉnh lại.

Vừa rồi nếu không phải lo lắng cho tên tiểu nhân này, y cũng sẽ không bỏ qua con quái vật kia. Tổn thương không thành vấn đề, xử lý bình thường là có thể chữa khỏi.

Vấn đề là độc, chất độc kỳ quái, có thể tách rời làn da với máu thịt, dùng một liều lớn còn có thể khiến cho người ta ngạt thở.

Độc đối với y là vô dụng. Không có bất cứ loại độc nào có thể tồn tại ở nhiệt độ cực cao.

Đáng tiếc thân thể nhân loại quá yếu, cho dù là Tiêu Hòa đã tiếp nhận mưa móc của y, lúc chịu đựng ngọn lửa của y thì vẫn như thiêu như đốt, thống khổ mà không ngừng kêu khóc.

Chăm chú nhìn nước đọng đầy sân, trong lòng cảm thấy có chút vui mừng, tuy rằng bị giội đến cực kỳ khó chịu, nhưng Tiêu Hòa cũng bởi vì trận “Mưa đúng lúc” này hạ thấp nhiệt độ bên ngoài xuống, mà dịu đi khá nhiều.

Ngẩng đầu nhìn về phía nhân loại vừa rồi thừa dịp y không rảnh để ý đã lén lút chui vào bắt cóc con tin.

Đúng, đây là nhân loại, chẳng qua là phát sinh một ít biến dị mà thôi. Đối với loại người biến dị này, y cũng chẳng xa lạ gì, trên thế gian luôn có vài người như vậy, bởi vì có duyên và tình cờ may mắn, khiến cho thân thể vốn bình thường sinh ra dị biến.

Chỉ là không biết cái gì tạo nên dị biến của nhân loại này, cũng làm cho cô ta đạt được sức mạnh đặc thù hiện tại.

Lại cúi đầu nhìn nam nhân trong lòng một cái, mí mắt không ngừng run rẩy, xem ra sắp tỉnh lại. Nhịn không được mắng một câu: ngu ngốc!

Tại sao bình thường khôn khéo tính kế người khác như vậy, lại rơi vào tay nữ nhân này chứ? Ta ngay từ đầu đã cảnh cáo ngươi, bảo ngươi chớ có tiếp xúc với cô ta. Nhưng bất kể ta ngăn cấm ngươi như thế nào, ngươi vẫn cứ một em gái này hai em gái nọ.

Ngươi nghĩ rằng tại sao ta lại không chịu tiếp nhận uỷ thác của Chu Tấn? Đó là bởi vì ta không muốn vì một kẻ chẳng có quan hệ gì với mình mà đi đối phó với một nhân loại biến dị không rõ thực lực. Phiền phức!

Ta càng chán ghét phiền toái, ngươi lại càng gây phiền toái cho ta. Gã Chung Xá kia cũng thế, con bé giúp việc này cũng vậy. Tại sao ngươi cứ đụng vào bọn phiền phức nhất trong đống phiền phức vậy chứ? Gặp người xinh đẹp liền dứt không ra có phải không? Thiếu dạy dỗ! Viêm Chuyên trừng hắn.

Tiêu Hòa vừa mở mắt, đã nhìn thấy Viêm Chuyên đang trưng bộ mặt bất mãn nhìn vào hắn. Trong đôi mắt kia rõ rành rành viết hai chữ: ngu ngốc.

Tiêu Hòa bĩu môi, “Nhìn tôi như vậy làm chi? Tôi chọc cậu cái gì?” Nói ra miệng, mới phát hiện mình toàn thân không có một chỗ nào không khó chịu.

Đúng rồi, con quái vật kia đâu? Tiêu Hòa quay đầu nhìn quanh, vừa nhìn đã thấy người đứng ở bên cạnh giếng giống như bị cháy khét một nửa.

“A! Trương Thanh Bình! Đồ vong ân bội nghĩa, tôi với cô có thù oán gì mà cô đối xử với tôi như vậy hả?” Có Tiểu Viêm làm chỗ dựa vững chắc, Tiêu lão đại thẳng lưng ưỡn ngực chỉ vào cái mũi đối phương mắng. Trời đất! Sao cô ta lại biến thành như vậy? Nếu không phải nhìn thấy mấy cái vuốt kia, hắn cũng không dám chắc chắn.

Trương Thanh Bình?!

Đám người Từ Nham Phi kinh hãi. Tại sao lại là cô ta? Cô ta sao lại biến thành như vậy?

“Vì sao à? Bởi vì Viêm nhị ca đánh cháu của ta nha. Hắn làm cho thằng bé đau đớn đến thế, vậy ta cũng phải khiến ngươi càng đau hơn nữa, thật công bằng đúng không?”

Quái vật Trương Thanh Bình đã nhìn không ra hình người cười khanh khách, vừa cười vừa gắt gao ghìm chặt cổ Dư Gia Gia.

Ả biết mình chắc chắn trốn không thoát. Đương nhiên thứ ả sợ không phải là đám cảnh sát cầm súng kia, mà là người đối diện ôm Tiêu Hòa.

Người nọ phá hủy ả hoàn toàn. Nhìn thương thế của ả hiện tại, nếu đổi lại là người thường đã sớm thành tro bụi, cho dù là ả, sợ rằng cũng sống không được bao lâu. Lửa thiêu ở trên người, tuy rằng đã tắt, nhưng loại đau đớn này, giống như là moi tim ra vậy! Ả rốt cuộc chọc phải kẻ nào?

Nếu biết y cường đại như vậy, liệu ả còn dám vì nhất thời tức giận và bắt đồng bọn của y tới sao?

Vẫn luôn thấy kỳ quái, tại sao khi mới gặp thì tim lại đập dị thường như vậy. Hoá ra đây là trực giác, trực giác của ả đang cảnh cáo, người này nguy hiểm! Tuy rằng đêm hôm đó cũng nhận ra rằng y không tầm thường, nhưng cái đó chẳng qua chỉ là một góc nhỏ trong núi sức mạnh của y. Chính mình lại không nhìn ra, còn cho là mình thành công che giấu y.

“Ai, ta làm sao biết người bình thường như ngươi lại có một đệ đệ lợi hại như vậy chứ. Nhưng mà, có thể gặp được y, ta cũng coi như không uổng phí cuộc đời này.” Trương Thanh Bình cúi đầu nhìn hang hốc mấp mô trên người mình, lỗ thủng trên thân thể này, đại khái là vô luận ả ăn bao nhiêu da thịt người cũng không bù lại được? Bởi vì sức mạnh mất đi, thân thể của ả đang tăng tốc thối rữa, nhất là khuôn mặt.

“Cô là Trương Thanh Bình? Tại sao cô… Thả Dư Gia Gia ra!” Từ Nham Phi nâng súng tới gần.

“Đứng lại! Các người mà tiến vào gần, ta sẽ giết cô ta!” Khuôn mặt thối rữa vặn vẹo, một chiếc răng trắng lộ ra giữa mớ thịt bầy nhầy.

Vài tên cảnh sát nhìn thấy bộ dạng Trương Thanh Bình, đều âm thầm liếc ra chỗ khác.

Quá ghê tởm, mà còn khiến người phải sợ hãi. Nhìn chỉ tổ gặp ác mộng.

“Trương Thanh Bình, cô không nên u mê không chịu tỉnh ngộ, tại sao cô phải bắt cóc chủ nhà mình? Có lời gì chúng ta có thể từ từ nói, bệnh trên người cô, chúng ta cũng có thể nghĩ biện pháp điều trị, hiện tại, trước tiên cô hãy thả Dư Gia Gia ra, tôi đáp ứng, tuyệt đối sẽ không bắn chết cô.” Từ Nham Phi thương lượng, tuy rằng hắn hiểu rõ thân thể như vậy sớm đã không nên tồn tại trên thế gian.

“A!” Trong hôn mê Dư Gia Gia phát ra tiếng kêu thảm thiết, cổ bị vạch một đường.

Từ Nham Phi lập tức dừng bước.

“Chu Tấn đâu? Các người gọi Chu Tấn tới. Ta có lời muốn nói với nó.” Trương Thanh Bình đưa ra yêu cầu.

Sắc trời dần dần sáng. Để kéo dài thời gian, Từ Nham Phi gọi điện thoại cho Chu Tấn ngay tại chỗ, nói tìm được tung tích của Dư Gia Gia, bảo hắn lập tức chạy tới.

Thời gian chờ đợi dài dằng dặc như vậy.

Tiêu Hòa ngẩng đầu hỏi Tiểu Viêm: “Nhóc con, đặt tôi xuống đi, không thấy mệt à?”

Kỳ thật Tiêu Hòa muốn hỏi, thằng nhóc này cứu ta ra từ tay Trương Thanh Bình như thế nào? Còn nữa mình giống như là nghe thấy tiếng mãnh thú gầm, trong mơ hồ dường như còn nhìn thấy một con hổ trắng lớn hung mãnh cả người được bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh… Có phải ta đang nằm mơ hay không?

Viêm Chuyên phớt lờ hắn. Chút trọng lượng này với y mà nói chẳng đáng kể gì.

Tiêu Hòa mở miệng ra lại ngậm lại, thở hổn hển nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Bình biến dị kia.

Con bà nó, tại sao dạo này mình lại xui xẻo như vậy? Từ khi xuất viện tới giờ chẳng có ngày nào nguyên vẹn cả. Còn đụng tới cái tên siêu cấp đại biến thái này, ngay trước mặt hắn, rõ như ban ngày mà đem da Phùng Siêu lột hết xuống. Chẳng những vậy, ả còn đem da Phùng Siêu bỏ vào trong miệng…

Buồn nôn! Tiêu Hòa vươn tay nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Viêm.

Làm sao vậy? Viêm Chuyên cúi đầu. Nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Hòa tái nhợt, trong mắt là sự sợ hãi không che dấu chút nào.

“Trong giếng, cô ta đem người… ném vào trong giếng.” Tiêu Hòa thì thào nói: “Cô ta giết Phùng Siêu, còn lột da Phùng Siêu.”

Không chỉ Viêm Chuyên, bọn Từ Nham Phi cũng nghe được tiếng nỉ non của Tiêu Hòa.

Một loạt âm thanh súng lục nạp đạn vang lên, họng súng tối om đồng loạt nhắm vào cơ thể giống như là thi thể bị thối rữa lại bị hỏa thiêu một lượt kia của Trương Thanh Bình. Hiện tại trên mặt người này chỉ có da thịt xung quanh một con mắt là vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng càng như vậy, nhìn vào càng thấy khủng bố ghê tởm.

Tại sao cô ta lại biến thành như vậy? Từng người đều tự hỏi trong lòng.

“Gia Gia!” Chu Tấn chạy lại đây. Một bước tiến vào cửa chính nhìn thấy Trương Thanh Bình bắt cóc Dư Gia Gia, mở miệng hét to: “Trời đất! Cô là ai? Buông Gia Gia ra!”

“Ta là ai?” Nhìn thấy Chu Tấn chạy tới, Trương Thanh Bình dường như đang cười, tiếng cười quái dị, nghe không ra là cảm xúc gì.

“Tấn nhi, ta là bà nội của con nha.”

Cái gì?

“Nói nhăng nói cuội! Bà nội của tôi đã chết vài thập niên rồi. Rốt cuộc cô là ai? Tại sao phải bắt cóc Gia Gia!” Nhiều người nên lớn mật, Chu Tấn đứng ở bên cạnh Từ Nham Phi lớn tiếng quát hỏi.

Trong mắt Trương Thanh Bình toát ra bi thương.

“Tấn nhi, con là thân nhân duy nhất còn sống của ta trên thế gian này, ta sao lại gạt con? Con có hay khi ta biết con trai ta chẳng những không bị bọn chúng giết chết, còn lưu lại con, ta vui mừng đến mức nào không? Ta còn tưởng bọn chúng sẽ đối xử với con ta tàn nhẫn như đối xử với ta, lột da rút gân ném vào trong giếng! May mắn…”

“Để được ở cạnh con, cùng con sống một chỗ, ta phải trả giá không ít, làm cho con bao nhiêu việc, nhưng mà dường như con lại không hề biết, còn đối xử hung dữ với ta như vậy…”

Viêm Chuyên muốn rời đi, y muốn trước tiên đưa Tiêu Hòa trở về thu xếp ổn thoả, không còn bất cứ đáng ngại gì nữa, sau đó mới tiếp tục quay lại tìm nhân loại biến dị này tính sổ.

Nhưng mà Tiêu Hòa kéo y lại. Nói hắn muốn biết tất cả chuyện này đều là vì cái gì.

Trương Thanh Bình thở hổn hển, vết thương Viêm Chuyên gây ra cho ả là trí mạng. Nhưng cho dù như vậy, cổ tay đang khống chế Dư Gia Gia cũng không có một chút lơi lỏng.

Trong lúc hai người Trương, Chu nói chuyện với nhau, Tiêu Hòa đã biết đầu đuôi câu chuyện.

Hoá ra Chu Tấn thật sự là cháu trai của ả, hắn là con cháu của Trương Thanh Bình với người yêu, mà không phải chồng ả. Cũng bởi vậy ả bị cả nhà chồng gán cho tội không tuân thủ nữ tắc, âm thầm lột da ném xuống giếng, cũng không biết chuyện gì xảy ra, ả chẳng những không chết mà còn có được sức mạnh đặc biệt. Khi có được sức mạnh, đêm đó ả liền leo ra khỏi miệng giếng giết chết cả nhà chồng, nhưng lại không tìm thấy con trai cùng người yêu của mình, vì thế ả vẫn luôn tìm kiếm. Người yêu không tìm thấy, nhưng lại tìm được người cháu trai huyết mạch tương liên giống người ấy như đúc.

Trương Thanh Bình phát hiện ra cháu trai, vẫn luôn cảm thấy Chu Tấn lẽ ra phải là của ả. Mà khi ả cố gắng tiếp cận hắn, lại phát hiện Chu Tấn căn bản chẳng thèm ngó ngàng tới mình, ngược lại buông lời dụ dỗ với một vài đứa con gái mà ả chẳng thấy xinh đẹp chút nào, nói là mấy người đó có tố chất trở thành ngôi sao. Vì thế, ả giận dữ, cũng là bởi vì nhu cầu, nên hễ là mấy cô gái Chu Tấn tiếp xúc, ả đều coi như thuốc bổ mà ăn hết.

Thời điểm nói những lời này, Trương Thanh Bình vươn đầu lưỡi đỏ thẫm liếm liếm môi, dường như đang hồi tưởng lại hương vị những mỹ vị này, đồng thời xúc động cảm khái, làn da con gái trẻ tuổi là ngon nhất, non mềm, còn hơi dai dai. Ăn vào chẳng những có thể tu bổ phục hồi làn da của ả, khiến ả vĩnh viễn bảo vệ được tuổi xuân, mà còn thỏa mãn khẩu vị của ả.

Nghe xong lời này, có người nôn ngay tại chỗ.

Tiêu Hòa lại nghĩ đến Phùng Siêu đã bị lột da, sắc mặt quái dị đến mức Viêm Chuyên tưởng là hắn còn bị tổn thương nghiêm trọng nào đó mà y chưa phát hiện ra.

Sau đó, Trương Thanh Bình oán giận nói, ả trở thành người giúp việc của Dư Gia Gia cũng là để tiếp cận Chu Tấn. Ngay từ đầu ả cũng chuẩn bị giải quyết Dư Gia Gia giống như khi đối phó với các cô gái khác, nhưng sau khi ở chung, ả lại phát hiện mình rất thích cá tính cùng diện mạo Dư Gia Gia, không cam lòng khi ăn cô, thậm chí cảm thấy được cô là người duy nhất xứng đôi với cháu mình.

Hoá ra ngày đó người nhảy vào trong giếng là cô ta. Thử Thiểu xông vào trong sân ngồi xổm bên cạnh giếng, cảm thấy cao hứng khi cởi bỏ được một bí ẩn. Nhưng mà trong giếng rốt cuộc là có cái gì?

Trương Thanh Bình đương nhiên không có khả năng nghe với trả lời vấn đề của Thử Thiểu, ả vừa cười khanh khách, vừa nói, thịt nát trên người, trên mặt cũng đồng thời rụng xuống.

Vì để cho Chu Tấn có thể đến với cháu dâu mình vừa ý, đầu tiên, ả phải giải quyết tình nhân đầu tiên của Dư Gia Gia, cũng chính là siêu mẫu nam Phùng Siêu. Đương nhiên, tìm tới hắn, nguyên nhân lớn nhất là ả muốn tìm một kẻ chết thay. Bởi vì liên quan đến công việc, Phùng Siêu dọc đường cùng đi với Chu Tấn, vừa vặn phù hợp với điều kiện của ả. Vì để cho tội danh hoàn toàn nhắm vào người hắn, ả còn hưởng dụng người bạn gái làm giáo viên của hắn, đồng thời cũng giết chết Chu Tường trước khi Chu Tấn đến. Sau khi Phùng Siêu đuổi theo Chu Tấn, đem thi thể Chu Tường chuyển qua chỗ dễ dàng khiến người ta phát hiện, tạo thành biểu hiện Phùng Siêu muốn thay đổi vị trí hiện trường sát nhân.

Về phần Chu Tường, thấy Chu Tấn dường như không hề thích cô ta, ả quyết định giúp hắn giải quyết luôn gánh nặng này. Huống chi con bé kia còn uy hiếp người cháu dâu mà ả vừa ý, cũng từng dùng xe đụng ả bị thương, cho nên ả cũng hưởng dụng.

Nhưng mạ̀ không nghĩ tới Phùng Siêu lại chạy đến tìm Dư Gia Gia tính sổ, ả vốn muốn để Dư Gia Gia chịu chút tổn thương, ngụy tạo chứng cứ Phùng Siêu là ma lột da, sau đó giết chết Phùng Siêu. Kết quả Viêm Chuyên đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn kế hoạch của ả.

Nói đến đây thì, Trương Thanh Bình mang theo hận ý liếc về phía hai người Tiêu Hòa, Viêm Chuyên một cái.

Sau đó, để cho ngụy tạo trở thành sự thật, ả để lộ tin tức cho nhà báo, khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng Phùng Siêu chính là ma lột da. Nhưng cũng trong lúc này, từ một cuộc thẩm vấn của cảnh sát, ả nghe trộm được bí mật của Dư Gia Gia ─ hoá ra cô ta lại là một người đẹp phẫu thuật thẩm mỹ.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía đại minh tinh. Mỗi người cũng nhịn không được nghĩ: thảo nào xinh đẹp như vậy, té ra là phẫu thuật thẩm mỹ mới có được.

Ngay cả Chu Tấn cũng há to miệng.

Không biết Dư Gia Gia có còn tri giác hay không, nếu có, nghe thấy bí mật chính mình trăm phương ngàn kế muốn giấu diếm cứ như vậy bị bại lộ, trong nội tâm cô không biết sẽ là tư vị gì?

Trương Thanh Bình cũng mặc kệ mọi người sau khi nghe xong cái tin tức kinh người này sẽ có phản ứng gì. Đối với ả mà nói, đây quả thực chính là một sự lừa dối không thể tha thứ.

Không thể nhịn được nữa! Hoá ra vẻ đẹp bên ngoài của cô ta đều là giả, một cô gái như thế sao còn có thể xứng đôi với cháu trai bảo bối của ả!

Cho tới bây giờ chưa từng có nung nấu quyết tâm kết liễu một người đến vậy, ả thề phải cho đứa con gái lừa gạt ả này phải chết một cách dị thường thống khổ. Nhưng muốn được như vậy, ả nhất định phải tìm một người chịu tội thay, cho nên, ả đem Phùng Siêu ra khỏi trại tạm giam, ngụy tạo chứng cứ đả thương người trốn thoát.

Lúc này, ả lợi dụng kẻ chẳng biết vì sao lại tự dưng đối xử tốt với mình là Tiêu Hòa kia. Tuy rằng không rõ Tiêu Hòa tại sao phải giả vờ coi ả là người quen cũ, hết sức quan tâm lo lắng tới mình, nhưng vì bù đắp lại thái độ ác liệt của cháu trai, hơn nữa muốn bí mật nghe ngóng vị Viêm nhị ca kia một chút, cũng thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận ý tốt của Tiêu Hòa.

Cảnh sát bị chết, Tiêu Hòa bị té xỉu, cùng với hai người mất tích. Tất cả những điều này ngụy tạo thành dấu hiệu Dư Gia Gia bị Phùng Siêu bắt đi.

“Ta vốn tính toán chuyện này cứ như vậy chấm dứt. Đến đó, không ai phát hiện được sự tồn tại của ta, tuy rằng có lẽ có người hoài nghi, nhưng hiềm nghi Phùng Siêu là ma lột da, suýt nữa đã trở thành sự thật chắc như đinh đóng cột. Nếu không phải nhìn thấy ngươi đả thương cháu ta…”

Trương Thanh Bình mắt lộ ra hung quang, nhanh chóng thở dốc.

“Sai một ly, đi một dặm, vì trả thù cho cháu ta… Lại không nghĩ rằng ngươi tìm tới cửa nhanh như vậy, ta thậm chí còn chưa kịp lột da hắn.” Trương Thanh Bình giống như là lòng đầy tiếc hận.

Ả một phen nắm chặt lấy cổ Dư Gia Gia, bóp đến mức hai mắt cô gái trắng dã, hai gò má đỏ bừng.

“Các người nói ta là quái vật, khặc khặc khặc! Quái vật chân chính không phải ta, mà là…”

Một vệt đen giống như mang theo ánh lửa, cấp tốc xuyên qua yết hầu dùng miếng vải đen che lại của Trương Thanh Bình.

Chuyện diễn ra bất thình lình, gần như không ai kịp phản ứng chuyện gì xảy ra. Chỉ nhìn thấy ngón tay chỉ về phía hai người Viêm Chuyên, mới nói được một nửa, vừa nói vừa gạt xuống da thịt thối rữa, Trương Thanh Bình đột nhiên giơ tay che cổ, phát ra âm thanh kỳ quái.

Đại minh tinh bị bóp tỉnh nhân cơ hội vừa lăn vừa bò, trốn ra khỏi phạm vi khống chế của Trương Thanh Bình. Cảnh sát xông lên, kéo con tin về phía sau.

Không thèm nhìn kết quả, Viêm Chuyên ôm Tiêu Hòa xoay người muốn đi.

Đột nhiên!

Tiếng súng vang lên. Một tiếng, hai tiếng, một tràng.

Tiêu Hòa cố gắng leo lên, ôm lấy cổ Tiểu Viêm ngóng về phía sau, chỉ thấy Trương Thanh Bình vừa rồi té trên mặt đất vậy mà liều mạng, bộ dạng hung ác muốn cùng đi vào chỗ chết, giương hai cái vuốt còn sót lại tấn công tới.

Mục tiêu, lại là Chu Tấn!

Cũng bởi vì như thế, không ai ngăn hai người Tiểu Viêm rời khỏi.

Không biết bao nhiêu đạn găm vào, cơ thể Trương Thanh Bình vốn đã bị Viêm Chuyên giày vò tới lồi lõm gồ ghề, hiện tại trở thành nát vụn như quả hồng.

Đáng thương cho bà cố nội biến thành quái vật, ngay cả một câu di ngôn cũng chưa lưu lại, cứ như vậy biến thành đống thịt vụn.

Chỉ nhìn một cái, Tiêu Hòa liền ghê tởm mà “đảo” lại.

Đi ra phía ngoài, Tiêu lão đại nửa ngày mới khôi phục lại hữu khí vô lực nói: “Tiểu Viêm, chúng ta thương lượng một chút đi, làm phiền cậu có thể dùng lưng được hay không?”

Quần chúng vây quanh hóng hớt nhiều lắm, thật sự là hắn rất ngại ảnh hưởng tới thể diện đàn ông của mình!

Câu trả lời của Viêm Chuyên là cúi xuống dùng đầu mình ép lên đỉnh đầu của hắn. Ý tứ rất rõ ràng: ngươi nhắm mắt giả ngất luôn đi.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.