Chương trước
Chương sau
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Cái người đột nhiên xuất hiện không cho anh đi này, miệng đỏ sẫm hết đóng lại mở, không biết đang nói cái gì, Ngụy Thời huơ huơ đầu, liều mạng khắc chế xúc động muốn đi qua hướng đám bụi kia, nơi đó dường như có một động đen tản ra lực hấp dẫn vô cùng vậy.

Đột nhiên, Ngụy Thời cảm thấy thân thể của mình khụy xuống, lỗ tai nghe được một tiếng vang loảng xoảng thật lớn, trên người lập tức đau đớn khôn cùng, anh mở mắt ra, đầu đầy mồ hôi lạnh, liền phát hiện mình và cả ghế dựa đang ngã ra trên mặt đất, người trong phòng đều nhìnanh trêu cười.

Bác trai đang canh giường ông cụ cách vách đi qua đỡ lấy tay anh, “Chàng trai, ha ha, chắc ngủ mơ hả, tôi thấy chân cậu hết đạp một cái thì ngã ra đất, không sao chứ?”

Trên mặt Ngụy Thời có chút hồng, ngại ngùng phẩy tay, nói liên hồi, “Không có việc gì, không có việc gì, không sao hết…” Anh nén đau ngồi lại, mông cứ đau từng hồi từng hồi, khiến cho cả đầu cũng đau theo, anh xoa xoa ấn đường, vừa rồi hình như mơ phải một giấc mộng không tốt lắm. Ngụy Thời đại khái nhớ tới chuyện xảy ra trong mộng, mặt mày âm u, không ngờ tới, giữa ban ngày ban mặt, anh thiếu chút nữa đã bị kéo hồn.

Tình huống ở bệnh viện này càng ngày càng nghiêm trọng.

Cái chỗ này dùng “Địa mạch tụ âm trận”, chính là lợi dụng âm mạch trời sinh dưới nền đất để tạo thành trận, tụ tập âm khí quanh đó để đạt mục đích của mình. Dưới loại trận pháp này, dương khí không nhập, âm khí không ra, năm rộng tháng dài, tất sẽ sinh biến, cho dù bên ngoài có “cung sát cục” trấn áp, cũng không bổ ích gì, nhiều lắm là làm chậm lại thời gian sinh biến cùng mức độ, nhưng mà “biến” thì vẫn sẽ là “biến”, phải coi “biến” như thế nào, và khi nào thì “biến”.

Ngụy Thời cau mày, vận khí thật sự là quá còng

Chết thì không chết, mà vừa khéo sao gặp phải lúc “sinh biến”.

“Cung sát cục” đã sắp không đè ép được âm khí trong bệnh viện, âm khí từng chút tràn ra bên ngoài, đó cũng là nguyên nhân tối đến trong bệnh viện sẽ có trăm quỷ du hành, những hồn phách còn lưu luyến ở trong bệnh viện đều bị địa phương nơi âm khí tụ tập kia hấp dẫn, muốn rời đi cũng không rời đi được.

Hiện tại muốn giải quyết chuyện này, chỉ có thể một lần nữa gia cố “Cung sát cục”.

Ngụy Thời trực tiếp gọi điện thoại cho giáo sư Tống, nói sơ tình huống với ông một chút. Làm chuyện này, không phải là dạng ồn ào nhỏ, một chút liền qua, mà là phải động thổ, phá hòn núi giả, là mũi tên hiện giờ của “cung sát cục”, xây lại một cái “mũi tên” mới cho  “cung”, lần này không thể dùng nguyên liệu như đất và đá được, áp không nổi âm khí ở bệnh viện đối diện, mà phải dùng sắt thép.

Giáo sư Tống rất lo lắng, xác nhận với Ngụy Thời mấy lần.

Ngụy Thời cũng không phiền không chán mà giải thích cho ông hết một lần lại một lần.

Hai người rốt cục nói rõ ràng, giáo sư Tống thở dài, “May mắn tôi biết mọi người ở trong tòa nhà kia, nếu không, chuyện sẽ khó mà thành, bây giờ thật sự là muốn cảm ơn cậu, tiểu Ngụy, buổi tối cùng ăn một bữa cơm, chúng ta lại bàn tiếp.”

Ngụy Thời đáp ứng.

Bởi vì buổi tối muốn cùng ăn cơm với giáo sư Tống, cho nên chuyện canh giường liền giao cho chú Hai Ngụy Kim Thành.

Trước khi Ngụy Thời đi, có để một tấm ” phù an hồn ” ở đầu giường mẹ Ngụy, lại dùng mực đỏ vẽ một cái “Cố hồn trận” ở dưới giường, để bảo đảm chuyện tối hôm qua sẽ không xuất hiện nữa, lại nhờ vả chú Hai trông coi thật tốt, lúc này mới thả lỏng người bước ra cửa.

Cùng giáo sư Tống gặp mặt là một chuyện khiến người rất khoái chí.

Giáo sư Tống dù là đối nhân xử thế hay là giải thích học thức đều khiến Ngụy Thời được ích lợi không nhỏ, đồng thời, giáo sư Tống cảm thấy rất  hứng thú với mấy thứ thần đạo mà Ngụy Thời biết đến còn có những chuyện anh trải qua mà thường nhân cảm thấy không thể tưởng tượng được, trong nhất thời, hai người kém nhau mấy chục tuổi trò chuyện thật vui.

Ngụy Thời cẩn thận nói về “Địa mạch tụ âm trận” với giáo sư Tống qua một lần.

Chờ đến mười giờ rưỡi tối, Ngụy Thời cảm thấy thời gian cũng không còn sớm, vẻ mặt chưa thỏa mãn nói với giáo sư Tống “Cháu phải đi, lần sau chúng ta lại tán gẫu tiếp”, giáo sư Tống tự mình lái xe tới cho nên liền nói để ông đưa anh về nhà, Ngụy Thời cũng không chối từ, thời gian đã muộn, đại đa số bus xe cũng không chạy nữa, đón xe cũng không tiện lắm.

Ngụy Thời ngồi trên xe, câu được câu không trò chuyện với giáo sư Tống.

Đột nhiên, tốc độ xe chậm lại.

Giáo sư Tống bất đắc dĩ quay đầu nói cho Ngụy Thời nói, “Tắc đường rồi.”

Ngụy Thời có chút kinh ngạc, “Giờ này sao còn kẹt xe nữa?”

Ngón tay giáo sư Tống nhè nhẹ gõ gõ tay lái, “Phía trước xảy ra  tai nạn xe cộ.”

Đợi hơn nửa tiếng, đã hơn mười một giờ, xe phía trước chẳng thèm nhích lấy miếng nào, nhìn tư thế này, không biết còn kẹt tới khi nào, lúc đầu, Ngụy Thời còn có thể bình tĩnh ngồi chờ, sau đó, anh bắt đầu thấp thỏm, hoàn toàn không thể chờ nổi nữa, tay anh khẽ gõ lên cửa sổ thủy tinh của xe, thanh âm “cốc cốc cốc”, khiến người càng thêm phiền lòng nóng nảy.

Ngụy Thời suy nghĩ một chút, nói với giáo sư Tống, “Cháu vẫn không yên lòng, cháu đi trước đây, cảm ơn ngài, giáo sư Tống.”

Giáo sư Tống cũng biết mẹ của Ngụy Thời đang nằm viện, liền phẩy phẩy tay, ý bảo anh cứ đi đi.

Ngụy Thời len lỏi qua từng cái xe, đến ven đường.

Dòng xe cộ giống như một con sông màu đen vậy, liếc mắt không thấy được đầu, Ngụy Thời vùi đầu đi về phía trước, thông thường, những lúc kẹt xe như thế này đều rất là ồn ào náo nhiệt, có người kéo cửa sổ xuống mắng chửi, hoặc xuống xe bước đi, thỉnh thoảng những tiếng bóp còi vô cớ xen lẫn trong âm thanh, còn có tiếng ông ông từ ô tô, mùi hôi từ ống bô, khiến cả con đường giống như một nồi lẩu thập cẩm không nắp đang sôi sùng sục.

Nhưng mà, giờ đây, có lẽ là bởi vì đêm đã khuya, dòng xe ngừng không biết nhiều hay ít này, cũng rất an tĩnh, lúc Ngụy Thời vượt qua những chiếc xe đó, khóe mắt liếc qua một cái, người trong xe đều ngồi đó, mắt nhìn phía trước.

Ngụy Thời bước càng nhanh hơn.

Chuyện cổ quái đêm nay khiến anh có một loại cảm giác không tốt lắm, anh sợ xảy ra chuyện gì nên muốn chạy nhanh đến bệnh viện, vấn đề là chỗ anh đang ở hiện giờ cách bệnh viện có chút xa, cho dù anh chạy đi chăng nữa, không tốn nửa tiếng hoặc một tiếng thì cũng đừng nghĩ đến nơi.

Cho nên, chờ Ngụy Thời thở hổn hển trở lại bệnh viện thời thì đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ.

Ngụy Thời không đi thang máy.

Anh không quên tối hôm qua ở trong thang máy nhìn thấy những quỷ hồn đó, thang máy là một không gian bịt kín, dễ dàng gặp chuyện không may, cho dù anh có bản lĩnh cao, không bị quỷ hại, thì cũng không thể không xét tới khả năng thang máy xảy ra trục trặc gì, cho nên anh chọn đi thang lầu.

Dọc theo đường đi, nhìn thấy những quỷ hồn mờ mờ ảo ảo lướt qua bên cạnh anh.

Ngụy Thời nhìn không chớp mắt, tất cả đều coi như nhìn không thấy.

Anh cuối cùng cũng về tới phòng bệnh mẹ Ngụy, trong phòng bệnh có bật một ngọn đèn nhỏ, ngọn đèn mờ mờ, dường như chiếu không tới người, bên trong im ắng, hoàn toàn không có sinh khí như ban ngày, Ngụy Thời lặng lẽ đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy được tình huống bên trong phòng bệnh, mẹ Ngụy yên tĩnh nằm ở trên giường bệnh, lộ gương mặt tái nhợt, chú Hai Ngụy Kim Thành còn ở chỗ này, chắc là vì không yên lòng rời đi khi anh chưa trở về, Ngụy Thời có chút cảm kích, đang định nhẹ giọng gọi ông một câu, thì chú Hai đang ngồi ở đó đột nhiên động.

Chú đứng lên, cúi người xuống, bàn tay hướng về phía mẹ Ngụy.

Ngụy Thời nhíu mày, anh không biết chú Hai tính làm gì, là giúp mẹ Ngụy lau mồ hôi hay là chỉnh chăn lại? Ngụy Thời sợ quấy rầy đến người bệnh đang nghỉ ngơi trong phòng, cho nên lặng yên không một tiếng động đi về phía trước hai bước, lúc này, đầu chú Hai càng buông xuống thấp, mặt ông đụng phải mặt mẹ Ngụy, tay xốc chăn mẹ Ngụy lên, sờ sờ lên quần áo của bà.

Ngụy Thời không thể tin được mà nhìn từng cử chỉ từng động tác của chú Hai.

Chú Hai có ý gì? Chẳng lẽ ông ta muốn… Ngụy Thời vẫn thật không dám tin, trong mắt của anh, vẫn coi và đối đãi chú Hai như nửa người cha của mình, một người như vậy, bây giờ lại táy máy tay chân với mẹ mình, Ngụy Thời chịu đả kích lớn, trong giây lát ngây ngẩn cả người, nhưng mà cũng chỉ sửng sốt vài giây đồng hồ như vậy, bởi vì động tác kế tiếp của chú Hai khiến anh hét lên một tiếng, “Chú Hai, chú làm gì?” Vừa hét vừa tiến lên, một đấm trực tiếp đánh trúng bụng chú Hai, khiến ông ta nằm úp sấp trên mặt đất.

Áo quần mẹ Ngụy bị cởi ra, tay chân Ngụy Thời lúng túng cài lại áo cho bà.

Tiếng động lớn như vậy cũng không đánh thức mẹ Ngụy dậy, Ngụy Thời vừa cảm thấy may mắn, lại cảm thấy phẫn hận, anh dùng ánh mắt như thể muốn giết người nhìn chằm chằm chú Hai té trên mặt đất, nhìn thấy ông sắp đứng lên, lại hung hăng đạp một cước, dùng sức dẫm lên lưng ông, nghiến răng ken két hỏi, “Chú Hai, vừa rồi chú đang làm cái gì?”

Ngụy Kim Thành khó nhọc ngẩng đầu đầu, gương mặt thoạt nhìn giống Ngụy Thời hai phần giờ lại khiến người chán ghét, ánh mắt đăm đăm, khóe miệng chảy ra một chút nước miếng, bả vai theo tiếng khóc của ông nấc lên từng hồi, thanh âm cổ quái mà lại áp lực, vừa giống như đang nói gì đó lại vừa giống như chẳng phát ra tiếng động nào.

Ngụy Thời nhớ tới mỗi lần anh trở về nhà, nhớ tới thái độ kỳ lạ của mẹ Ngụy, bà vẫn tránh ở trong phòng không chịu đi ra gặp người, trạng thái tinh thần cũng càng ngày càng kém, nhất là những lúc nhìn thấy chú Hai Ngụy Kim Thành, thì vẻ mặt càng sợ hãi, Ngụy Thời hung hăng đập đầu mình một cái, anh thật ngu, ngu đến không chịu được, anh vẫn luôn cho rằng đây là bởi vì mẹ Ngụy sinh bệnh, không ngờ tới, không ngờ tới là bởi vì nguyên nhân khác, hơn nữa lại là nguyên nhân như thế này, khiến người khó có thể tiếp thu, hai mắt Ngụy Thời đỏ bừng, anh hận không thể giết người đàn ông trước mắt này.

Nhưng mà, không được, tạm thời không được.

Đây là việc xấu trong nhà.

Ngụy Thời không muốn làm ầm chuyện ở trong này.

Ngụy Thời nắm chặt tay mình, để bản thân không ngừng hít thở, hít thở, cuối cùng khi lý trí trở về rồi, anh chậm rãi dời chân ra khỏi người Ngụy Kim Thành, Ngụy Kim Thành từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt sợ hãi, lúng túng còn có xấu hổ, miệng ông khe khẽ run, “A, A Thời à…”

Ngụy Thời cũng không quay đầu lại, “Câm miệng, đừng ép tôi phải giết ông ngay bây giờ.”

Ngụy Kim Thành im lặng trong chốc lát, đột nhiên ông mờ mịt mở miệng nói, “A, A Thời, chú là bị quỷ mê tâm, thật sự, chính là bị quỷ mê tâm, chú, chú thật không muốn làm ra loại chuyện này, chú đáng chết, chú đáng chết, cháu giết chú đi, giết chú đi.” Ông quỳ xuống, bò đến bên chân Ngụy Thời, cầm lấy ống quần anh khóc rống lên, Ngụy Thời bị ông khóc đến phiền lòng, nổi nóng, chú cho rằng ông đây không muốn giết chú sao? Nhưng mà ông muốn lưu mạng chú lại, qua nơi khác rồi sẽ thu về!

Ngụy Thời một cước  đá văng Ngụy Kim Thành ra.

Tiếng động vừa rồi lớn như vậy, cũng không đánh thức người bệnh trong phòng, Ngụy Kim Thành cứ đứng ở đó lẩm bẩm “quỷ mê tâm mình”, mặt Ngụy Thời bình tĩnh, có lẽ âm khí ở bệnh viện này quả thật ảnh hưởng đến Ngụy Kim Thành, bởi vì cho dù Ngụy Kim Thành không có đầu óc đi chăng nữa, cũng sẽ không làm ra loại chuyện này ở đây, nhưng mà âm khí cũng sẽ không dẫn tới chuyện ông chưa làm qua hoặc chưa từng nghĩ qua.

Chuyện này giáng một cú nặng nề xuống người Ngụy Thời, đầu anh tựa xuống đầu giường, thỉnh thoảng dộng vào tường hai cái, ngay cả nhìn anh cũng không dám nhìn mẹ Ngụy, anh cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình, anh không ngờ mình lại tự tay dâng mẹ mình cho cầm thú, đây đều lỗi của anh, đều lỗi của anh, Ngụy Thời càng nghĩ càng khó lay chuyển được suy nghĩ, càng khó lay chuyển lại càng tức, đầu cứ dộng vào tường bang bang bang.

Đúng lúc này, Ngụy Thời nghe được một tiếng nổ.

Đồm độp, lốp bốp, bình bịch, không dứt bên tai, giống như có trăm ngàn pháo nhỏ đồng thời nổ vậy.

Ngụy Thời ngẩng mạnh đầu lên.

Không tốt, âm khí trong bệnh viện lại phát tác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.