*Chương này dành tặng bạ Kora và bạn Hương, cảm ơn đã gửi bản word cho mình. Đã beta lại
Thành thật mà nói, Ngụy Thời phiền nhất chính là câu nói vừa rồi của giáo sư Tống.
Nghe cứ như thù sâu hận khổ gì ấy, một bộ vì muốn tốt cho cậu, trên thực tế cái gì cũng không, chưa dùng gì, ông cũng chưa nói gì, làm sao biết sẽ không có tác dụng? Nếu không có chuyện cầu người, mà giáo sư Tống này cũng quả thật là người được cho đức cao vọng trọng, Ngụy Thời thật muốn dán mặt ông.
Nhưng mà, nghĩ thì nghĩ, Ngụy Thời vẫn lằng nhằng lời hay ý đẹp với giáo sư Tống.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, cũng phải bắt giáo sư Tống nói hết chuyện ông biết ra.
Ngụy Thời trái cầu phải lạy, lời hay ý đẹp đều nói ra hết, còn thiếu điều lăn lộn ra đất khóc lóc om sòm, cuối cùng mới khiến giáo sư Tống mở miệng, giáo sư Tống nhìn Ngụy Thời cười khổ lắc lắc đầu, “Người trẻ tuổi mấy cậu nha, sao lại cứng đầu không biết chuyện như thế, quên đi quên đi, tôi nói mấy chuyện tôi biết hết ra cho cậu, nhưng mà, cậu phải đồng ý với tôi, đừng nên coi mạng mình không ra gì.”
Ngụy Thời nghiêm túc gật gật đầu.
Hàn huyên với giáo sư Tống lâu như vậy, anh cũng đã hiểu rõ ràng, ban đầu giáo sư Tống sở dĩ không chịu nói rõ mọi chuyện cho anh biết, chính là sợ anh tuổi còn trẻ không hiểu được trời cao đất rộng mà ném đi mạng nhỏ của mình, sau đó sở dĩ giáo sư Tống chịu đồng ý nói những việc mình biết ra, cũng là bởi vì Ngụy Thời trong lúc vô ý đã lộ ra bản thân mình hiểu biết thạo nghề, đồng thời cũng hiểu nặng nhẹ trong chuyện này cho nên ông mới yên tâm.
Chỉ có người chân chính hiểu công việc, mới biết được cái gì không thể trêu vào.
Người không biết, mới thật sự không sợ.
Giáo sư Tống đốt một điếu thuốc, rít một hơi rồi để điếu thuốc xuống gạt tàn thuốc, cho nó tự mình đốt, ông vừa hồi tưởng lại vừa chậm rãi nói, “Chuyện này phải nói từ lúc tôi vẫn còn là nghiên cứu sinh, năm đó tôi học ngành kiến trúc ở Đồng Đại, theo học giáo sư Quách Ái Dân, toàn bộ bản lĩnh bây giờ của tôi đều nhờ học được sơ sơ từ giáo sư Quách, năm đó, giáo sư Quách ném những chuyện khác qua một bên, cũng không làm kiến trúc thiết kế, chỉ chuyên môn nghiên cứu một chuyện, tôi là học sinh ông coi trọng nhất, cho nên, dù ít dù nhiều cũng được tiếp xúc với một ít nội tình bên trong.”
Ngụy Thời suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ chính là…”
Giáo sư Tống gật gật đầu, “Chính là bệnh viện số 3 phụ thuộc viện y học Đồng Thành.”
Giáo sư Tống nói tiếp, ” Trước giải phóng, chỗ bệnh viện số 3 trước kia vốn là một thôn nhỏ, cái này thôn nhỏ kêu là thôn Nam Hương, ngay trước giải phóng liền thành cái thôn không người, dựa vào ghi chép của huyện ghi lại, trong một đêm, toàn bộ người trong thôn Nam Hương giống như bốc hơi khỏi nhân gian, cả người cả gia súc đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, thôn cũng thành một mảng phế tích. Mãi cho đến khi sau giải phóng, huyện Đồng Thành mới sát nhập vài khu chung quanh thành thành phố Đồng Thành, mở rộng quy mô nội thành, vị trí thôn Nam Hương bất tri bất giác liền thành trung tâm thành phố. Quy hoạch trong thành phố không có khả năng tiếp tục bỏ hoang mảnh đất lớn như vậy, liền chia nó cho viện y học Đồng Thành.”
Ngụy Thời không ngắt lời, chăm chú lắng nghe.
Giáo sư Tống thở dài, “Lúc ấy thầy cực lực phản đối, nhưng lý do ông phản đối lại không vững lắm, chỉ nói chỗ kia có điều kỳ lạ, xây phòng sẽ xảy ra chuyện, cậu nói, thời đại giờ còn ai tin mấy chuyện đó?” Giáo sư Tống có chút tự giễu, nở nụ cười một chút, “Cho nên cũng không ai coi lời nói của ông ra gì, thậm chí còn liên lụy đến cả công việc của ông, thiếu chút nữa chức danh giáo sư cũng không giữ được, thầy tôi là ai chứ, mặc kệ người khác nói như thế nào, ông làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm, cho nên ông vẫn luôn muốn tìm ra một người trong đám học sinh để ông có thể chân chính truyền thừa y bát của mình, sau đó, ông tìm được tôi, nhưng mà, cũng bởi vì tôi thật sự tin tưởng mấy thứ này, cũng thật sự cảm thấy hứng thú.”
Ngụy Thời chậm rãi hỏi, “Có phải thật từng xảy ra chuyện hay không ạ?”
Giáo sư Tống nhìn điếu thuốc gần cháy sạch trên bàn, “Là chuyện xảy ra vào năm 84 sau đó, lúc ấy người bệnh tại bệnh viện số 3 đột nhiên toàn bộ phát bệnh chết hết, cũng là trong một đêm, chuyện này lúc ấy rất ồn ào, ảnh hướng rất lớn, phía trên dùng rất nhiều sức lực mới có thể áp chế mọi việc xuống.”
Ngụy Thời bĩu môi, sớm biết sẽ có chuyện mà.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người đều là dạng này. Hoặc nên nói, không phải người nhà mình chết thì không đau lòng.
Giáo sư Tống nói tiếp đi, “Năm đó thầy đã sớm đoán trước được sẽ phát sinh ra thảm kịch tương tự, chẳng qua năm đó tuổi thầy đã lớn, nói cũng không ai nghe, cho nên chỉ đành lo lắng suông, một chút biện pháp cũng không có, ông chỉ có thể giao mọi việc lại cho tôi, nói cho tôi biết nếu xảy ra chuyện thì làm như thế nào như thế nào, cái ‘Cung sát cục’ kia chính là sau khi xảy ra chuyện, những người đó cũng sợ, nghe lời tôi mà xây.”
Nghe đến đó, Ngụy Thời đầy một bụng câu hỏi.
Nếu đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện, cũng biết biện pháp giải quyết vấn đề, tại sao lại không đề ra biện pháp phòng bị từ trước mà chỉ sửa chữa sau khi chuyện xảy ra? Phải biết rằng những biện pháp khác có tác dụng như “Cung sát cục” cũng không phải là không có, cho dù hiệu quả có lẽ không tốt như “Cung sát cục”, nhưng mà tin tức nó gây ra lại không lớn lắm, ít nhất không cần phải xây dựng rầm rộ như vậy, đặc biệt xây nên một tòa nhà.
Giáo sư Tống nhìn Ngụy Thời, “Lúc ấy tôi cũng có câu hỏi y như cậu, sau này, tôi mới biết được, chuyện tình không có đơn giản như chúng ta tưởng.”
Ngụy Thời nhịn không được hỏi, “Vậy nguyên nhân là gì?”
Thế nhưng giáo sư Tống không có nói tiếp về chuyện bệnh viện số 3, mà chuyển đổi đầu đề câu chuyện, “Trước năm bệnh viện số 3 gặp chuyện không may, có một nhà máy hóa chất ở thành phố B sát bên cũng xảy ra chuyện, chất thải có độc, lúc ấy người ở chỗ này thiếu chút nữa chết sạch, mà lúc đó không chết thì sau này cũng bởi vì trúng độc mà vài năm sau lần lượt qua đời.”
Ngụy Thời không biết vì sao giáo sư Tống giữa chừng đột nhiên nói sang chuyện này, nhưng anh biết giáo sư Tống tuyệt đối không bắn tên mà không có mục đích.
Bàn tay giáo sư Tống đặt ở trên bàn, dây thần kinh nơi ấy dường như khẽ giật giật một chút, “Năm đó thầy phát hiện, giữa bệnh viện số 3 cùng nhà máy hóa chất kia, nhìn qua tưởng như không có một chút liên hệ, nhưng trên thực tế lại có khả năng tồn tại một mối quan hệ nào đó không muốn cho người biết.”
Giáo sư Tống lấy ra một tấm bản đồ, là bản đồ nội địa của tỉnh.
Là một tấm bản đồ nội địa tỉ mỉ chi tiết.
Ông đẩy hết đồ trên bàn qua một bên, mở rộng tấm bản đồ ra, vẫy vẫy tay, gọi Ngụy Thời lại đây, Ngụy Thời đi qua liền thấy, trên tấm bản đồ đó có mấy chỗ được đánh dấu màu đỏ, trong đó có một cái rõ ràng chính là bệnh viện số 3, một cái khác là chỗ ở trong thành phố B, còn cái còn lại là nằm trong một huyện thuộc thành phố H. Ba dấu hiệu tạo nên hình tam giác.
Giáo sư Tống gõ gõ ngón tay lên ba dấu hiệu kia, nói, “Lúc ấy thầy đang nghiên cứu làm sao giải quyết vấn đề ở bệnh viện số 3, khi tìm hiểu nguồn gốc thì tìm được hai nơi này, ông phát hiện, ba địa phương này chắc là một tà trận, liên quan lẫn nhau, một chỗ bị phá hủy, hai nơi khác cũng sẽ gặp chuyện không may, thầy suy nghĩ cả đời cũng không nghĩ ra biện pháp làm thế nào để phá tà trận này, đó cũng là tiếc nuối cả đời thầy.”
Cho nên lúc nhà máy hóa chất ở thành phố B gặp chuyện không may, bệnh viện số 3 Đồng Thành ở cũng theo đó mà xảy ra chuyện?
Ngụy Thời có chút không thể tin được.
Đây là thủ đoạn gì mà dữ như vậy, một trận pháp kéo dài vài thập niên, lan rộng qua cả một tỉnh!
Vốn cái này đã đủ khiến người khiếp sợ, không nghĩ tới giáo sư Tống sau đó lại ném thêm một quả bom nặng hơn, “Mấy năm nay tôi theo bước thầy mình, tiếp tục nghiên cứu, phát hiện trận pháp này có thể là ‘Ngũ hành thất sát cục’ trong truyền thuyết, nói cách khác, có khả năng là có năm hoặc bảy nơi tương tự với nhà máy hóa chất thành phố B và bệnh viện số 3, mà quan trọng hơn là, tôi còn phát hiện, có người canh giữ tà trận này.”
“Ngũ hành thất sát cục”? Nghe qua có chút ấn tượng.
Ngụy Thời nhíu mày suy nghĩ một chút, mới nhớ tới, cái “Ngũ hành thất sát cục” này vốn là một loại mộ cục, dùng để phòng trộm mộ hoặc là để bẫy hại người, sau lại có người cải biến bố cục “Ngũ hành thất sát cục” một chút, từ dưới lòng đất đưa lên trên, trong giới phép thuật, có gọi tên cục này là “Tuyệt trận”, tại sao lại nói nó tuyệt? Bởi vì “Ngũ hành thất sát cục” là dùng năm hoặc bảy sát trận có uy lực cực lớn, không liên quan gì đến nhau để tạo thành một đại trận, bởi vì đạo lý ngũ hành tương sinh tương khắc, lưỡng lưỡng tương quan, động một cái chẳng khác nào động cả năm hoặc bảy trận, trừ phi bạn một lượt phá cả năm hoặc bảy trận pháp cùng lúc.
Nhưng “Ngũ hành thất sát cục” thứ nhất là khó phát hiện, năm hoặc bảy sát trận thiên biến vạn hóa, hoặc xa hoặc gần, hoặc ẩn hoặc hiện, hoặc giống như Ngụy Thời hiện tại gặp được cái này, nếu không phải là do duyên phận đưa đẩy, đồng thời bản thân anh cũng biết nhiều trận pháp mộ cục này nọ, thì căn bản sẽ không nghĩ đến trước mặt mình chính là “Ngũ hành thất sát cục” ; hai là muốn đồng thời phá trận, khoảng cách gần thì còn được chứ cách khá xa, giống như hiện tại, khắp cả một tỉnh, không chỉ đơn giản có người cùng phối hợp phá trận là xong.
Về phần giáo sư Tống nói “Có người vẫn đang canh giữ trận pháp này” đương nhiên cũng khiến cho Ngụy Thời cảnh giác cao độ.
Ngụy Thời vội vàng hỏi, ” Giáo sư Tống, sao ông biết được có người đang canh giữ trận pháp này?”
Giáo sư Tống chỉ điểm đánh dấu thành phố B trên bản đồ, “Sau khi nhà máy hóa chất gặp chuyện không may, tôi đã từng đi một chuyến đến thành phố B, phát hiện chỗ nhà máy hóa chất đó có âm khí rất nặng, tụ mà không tan, đồng thời còn dẫn đến một chỗ trong thành phố, âm khí trong nhà máy hóa chất chậm rãi hội tụ tại địa phương kia, tôi có đi tìm, nhưng mà học nghệ không tinh, so ra kém thầy tôi, chỉ tìm được một vị trí đại khái, không tìm được địa điểm cụ thể, có thể xác định chính là, sau khi trận pháp ở nhà máy hóa chất bị phá hủy, có người ở gần đó bày một trận pháp mới, một lần nữa sửa chữa lại chỗ hổng trong ‘Ngũ hành thất sát cục’, tôi tìm thật lâu quanh vùng gần đó cũng không có phát hiện gì, đành phải trở lại, sau này, cũng thường thường tới đó xem, đều không có kết quả gì.”
Nói tới đây, trên mặt giáo sư Tống cũng có chút ảm đạm.
Ông vẫn luôn muốn hoàn thành nguyện vọng của thầy mình.
Giáo sư Tống nhìn Ngụy Thời như có điều suy nghĩ, “Tôi nói chuyện này cho cậu biết, là bởi vì ở phương diện này, cậu hiểu nhiều hơn tôi, có lẽ, cậu có biện pháp có thể hoàn thành nguyện vọng của thầy tôi, phá hủy trận pháp đã hại không biết bao nhiêu người này, khiến nó không thể nào hại người nữa, tôi cũng già rồi, cũng không biết còn chờ được đến ngày này hay không.”
Ngụy Thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nếu anh lỗ mãng một chút, sẽ vỗ ngực nói với giáo sư Tống “Chuyện này giao cho cháu “, nhưng anh không thể làm như vậy mà anh cũng không phải là người như thế, bởi vì anh cũng không nắm chắc, cho nên anh chỉ có thể cùng giáo sư Tống nói “Cháu sẽ làm hết sức”, giáo sư Tống vỗ vỗ vai anh.
Trước khi Ngụy Thời, giáo sư Tống nói cho anh biết hai nơi dường như thuộc về “Ngũ hành thất sát cục” mà ông đã bỏ ra nhiều năm tìm kiếm.
Ngay lúc này, cái Ngụy Thời quan tâm nhất, đương nhiên không phải là “Ngũ hành thất sát cục”, anh nghĩ chính là làm cách nào khiến bệnh tình mẹ Ngụy bệnh khá lên, sở dĩ anh quan tâm đến những chuyện kì quái trong bệnh viện số 3 như vậy, cũng chẳng qua là vì mẹ Ngụy hiện tại nằm ở trên giường bệnh trong bệnh viện số 3, đồng thời tối hôm qua chẳng hiểu vì sao lại xảy ra chuyện.
Ngụy Thời trở về bệnh viện.
Anh cảm thấy bất cứ giá nào cũng không thể để cho mẹ Ngụy tiếp tục ở lại bệnh viện số 3 này, vốn thân thể đã có vấn đề, cứ tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này thì bệnh tình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng thêm, cho nên anh lôi cậu mình ra khỏi phòng bệnh, nói muốn chuyển viện.
Cậu anh đương nhiên không đáp ứng, nhưng mà Ngụy Thời cắn răng nói nhất định phải chuyển, không chuyển không được.
Cuối cùng Ngũy Thời bị cậu anh làm cho nóng nảy, hét lên “Nằm ở trên giường chính là mẹ của con, phải do con quyết định”, kết quả bị cậu anh cho một bạt tay, khóe miệng chảy máu, thiếu chút phải gọi y tá đến, Ngụy Thời nhìn cậu anh tức giận đến đỏ mặt tía tai, bộ dạng như muốn lên máu trúng gió, không dám la lối nữa, đành phải ăn nói khép nép tiếp tục cầu.
Cậu nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói, “Muốn chuyển cũng không phải không được.”
Ngụy Thời mừng rỡ.
Cậu trừng mắt liếc anh một cái, “Nhưng mà bây giờ thân của mẹ con còn đang suy yếu, không cần hoạt động, ít nhất phải chờ tới ngày mai bệnh tình ổn định rồi mới chuyển viện.” Cậu anh quái gở hừ một tiếng, “Bà là mẹ của cậu, nhưng mà vẫn là em gái ruột của tôi!” Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Ngụy Thời biết mình chọc cậu dựng lông, đành phải cười khổ một chút.
Anh về tới phòng bệnh, ngồi ở bên giường mẹ Ngụy.
Mẹ Ngụy sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, nằm ở nơi ấy vẫn không nhúc nhích, bên tóc mai có mấy cọng tóc đen nhánh nhô ra ngoài. Ngụy Thời nhìn xem sửng sốt.
Bây giờ là ban ngày, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ngụy Thời nhìn một hồi, rốt cục không chịu đựng được nữa, đầu gật gà gật gù, bắt đầu buồn ngủ.
Ngụy Thời cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ, anh từ từ đứng lên, chân hẫng khỏi mặt đất, bắt đầu bay, anh nhìn trái nhìn phải, một mảng bụi đen tối tăm mờ mịt, không có bất kỳ thứ gì, cũng không nhìn thấy cái gì cả, Ngụy Thời mờ mịt đi trong màn bụi mờ căm này, thật giống như đi trên một cánh đồng bát ngát hoang tàn vắng vẻ, cảnh sắc đơn điệu.
Không biết đi được bao lâu, vừa không biết mệt mỏi, cũng không biết điểm dừng.
Chỉ là, cứ mãi đi.
Đi tới đi tới, màn bụi phía trước càng lúc càng đậm.
Tay chậm rãi vươn ra, giống như đang đẩy một màn chất lỏng màu xám trắng, dính dính, tanh hôi, khiến người có chút ghê tởm, lại có điểm choáng váng, yết hầu Ngụy Thời phát ra tiếng kỳ quặc “khằng khặc —— khằng khặc ——”, nghe tựa như một con robot hỏng hóc đang cười, tiếng cọ xát khiến màng tai người đau.
Anh cứ tiếp tục đi về phía trước.
Muốn dừng lại, nhưng chân không nghe theo.
Phía trước rất nguy hiểm, không thể cứ tiếp tục đi, sâu dưới đáy lòng có một thanh âm đang quát to với anh, chân của anh ngừng một chút, nhưng mà, ngay sau đó, lại cứng ngắc tiếp tục tiến về phía trước, càng đi lại càng chậm, càng đi tay chân lại càng lạnh lẽo cứng còng.
Dường như đang đi trên con đường dưới âm phủ.
Ngay lúc này, đột nhiên có một cái tay lạnh như băng đặt trên vai Ngụy Thời, anh hơi hơi quay đầu lại, nhìn cái tay kia —— gầy gò, cảm nhận được từng khớp xương, bàn tay ấy giống như khắc ra từ băng, nó gắt gao nắm chặt bả vai anh lại, tay kia thì vòng qua ôm lấy thắt lưng, ngoan cố muốn giữ anh tại chỗ.
Chân Ngụy Thời còn đang đi về phía trước, thân thể tiếp tục ngã về đằng trước.
Anh giãy dụa, lại càng bị nắm chặt hơn, như bị nhốt vào chuồng. Thân thể anh tựa vào một cơ thể lạnh lẽo băng giá ở đằng sau, có vẻ gầy yếu hơn anh, nhưng lại giống như kìm sắt chặt chẽ bao lấy, cố định anh ở tại chỗ, còn xoay người anh lại, vì thế, hai người đối mặt.
Ngụy Thời mờ mịt nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]