Chương trước
Chương sau
Ngụy Hân kề sát gương mặt ngay cổ Ngụy Thời, làn môi khẽ khàng chạm, Ngụy Thời lập tức cảm thấy không chỉ riêng gì mặt mình, mà ngay cả từng sợi tóc dường như đang bốc cháy…

Mười một cổ thi thể sắp hàng đứng ở ven đường.

Ngụy Thời nhìn mà lòng bồn chồn hẳn lên, cho dù lá gan anh không hẳn là nhỏ, giờ cũng cảm thấy da đầu có chút run lên. Kỳ thật những thi thể này nhìn thoáng qua thì không quá mức đáng sợ, trước khi đưa tới đây, hẳn là đã có người trang điểm cho bọn họ, dấu đi gương mặt dữ tợn đáng sợ dưới lớp phấn trắng dầy cộm, chỉ có điều, nếu giờ bạn biết đứng bên cạnh bạn là mười một cổ thi thể, chứ không phải mười một người sống ăn mặc quái dị, bạn làm sao ép được cái loại cảm giác khiến người ta sợ hãi lạnh lẽo cả người như thể hít một hơi khí lạnh ấy xuống cho được.

Chân Ngụy Thời không khỏi nhích nhích gần lại Ngụy Hân một chút.

Lão dưỡng thi họ Mã kia dường như chẳng có chút cảm giác hành vi của mình kinh hãi thế tục đến mức nào, gương mặt ông ta như vỏ cây không chút biểu tình, lấy ra một cái tẩu thuốc dài, rồi lại sục sạo người mình, lôi một cái túi nhỏ ra, ngón tay vê mấy sợi thuốc lá từ bên trong túi, cẩn thận nhét vào miệng tẩu, sau đó, lấy ra một xấp tiền giấy, dưới cơn gió lạnh từ bốn phương thổi đến, ông “Xoẹt” một tiếng đánh một cây diêm lên, ngọn lửa con con màu da cam bị gió lạnh thổi lung lay bất định lại vẫn không bị dập tắt,  lão dưỡng thi châm lửa lên những sợi thuốc lá, rít một hơi dài.

Ông già thật ra rất nhàn nhã, còn Ngụy Thời thì oán thầm trong lòng.

Xem ra chuyện như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra, Ngụy Thời lôi Ngụy Hân không ngừng đi tới đi lui hoạt động thân thể, đêm nay thấy được mấy chuyện này, thật ra cũng khiến Ngụy Thời mở mang tầm mắt, ban đầu anh cho rằng những thứ như đưa thi này đã sớm thất truyền trong dân gian, sắp nhập vào bảo tàng tinh hoa văn hóa của đất nước, chôn tên giấu vết khỏi các thành phố lớn, không ngờ sự thật trước mắt lại nói cho anh biết, anh quá ngây thơ rồi.

Chuyện đưa thi này chưa từng biến mất bao giờ.

Chỉ là người đưa thi hành động càng bí mật, không dễ dàng để người phát hiện. Trên đời này chỉ cần còn có người muốn lá rụng về cội, muốn thân về quê cũ, thì người đưa thi sẽ còn tồn tại.

Lúc trước, nguyên nhân khiến Ngụy Thời nghĩ người đưa thi bây giờ chỉ có thể xuất hiện ở nơi thâm sơn cùng cốc còn có một nguyên nhân, đó là giờ đây nghề chuyên chở phát triển rất tốt, cho dù người chết ở nơi khác, chỉ cần anh đồng ý bỏ nhiều tiền, nhất định sẽ có tài xế không sợ xui xẻo, nguyện ý vượt  ngàn dặm xa xôi giúp anh chở thi thể về, cứ như vậy, thì còn muốn người đưa thi làm cái gì?

Suy nghĩ này, sau khi Ngụy Thời biết được càng nhiều thì liền hiểu được đưa thi cũng không phải chỉ đơn giản là đưa xác trở về, mà còn có mục đích quan trọng hơn chính là nương theo thi thể đưa hồn phách người chết về, để người chết có thể hồn về quê cũ, được chân chính ngủ yên.

Không có thủ đoạn của người đưa thi, hồn phách sẽ quanh quẩn mãi ở nơi họ chết.

Ngụy Thời vòng tới vòng lui ở chỗ đó, Ngụy Hân đi theo bên cạnh, Đinh Mậu Thụ ở ngay bên chờ người ra, người dưỡng thi ngồi chồm hổm trên mặt đất hút thuốc, mười một cổ thi thể xếp thành hàng đứng ở ven đường, đột nhiên có một chiếc xe chạy qua, lúc đèn xe quẹt qua, chỉ nghe tiếng nhấn ga vội vàng vang lên, chiếc xe giống có chó dữ đuổi theo ở phía sau, rít lên một tiếng, chạy đến là nhanh.

Đang lúc Ngụy Thời cho rằng sợ phải chờ tới hừng đông thì rốt cuộc cũng có một chiếc xe lái tới.

Là một chiếc xe khách xuyên việt.

Ngoại trừ cửa sổ ở đằng trước, những cửa sổ còn lại đều có rèm che thật dày, xe không quản quy tắc giao thông, trực tiếp lặng yên không một tiếng động dừng ở bên cạnh bọn Ngụy Thời, người dưỡng thi ngồi chồm hổm trên mặt đất rốt cuộc cũng đứng lên, cửa xe mở ra, một tài xế sắc mặt vàng vọt chào hỏi người dưỡng thi, “Chú Quang, trên đường bị kẹt một chút thế nên tới chậm, chú đừng nóng giận.”

Lão dưỡng thi âm dương quái khí hừ một tiếng.

Gương mặt vàng vọt của người lái xe lập tức biến thành mặt khổ qua, ngay tức khắc hắn nhảy xuống xe lấy lòng, tiếp nhận chuyện vốn phải là của người dưỡng thi, đưa mười một cổ thi thể kia từng cái từng cái lên xe, an bài ở phía sau, vừa làm việc vừa đánh giá hai người sống duy nhất giữa bầy thi thể —— Ngụy Thời và Đinh Mậu Thụ.

Lúc tài xế mặt vàng duỗi tay về hướng Ngụy Hân, Ngụy Thời nhanh tay lẹ mắt cản hắn lại.

Ngụy Thời khó khăn kéo cơ mặt bị đông cứng, nở nụ cười, “Nó do tôi quản.”

Tài xế mặt vàng  không nói chuyện, chỉ quay đầu nhìn về phía người dưỡng thi, gương mặt như cái vỏ cây của ông già kia thì nhìn ra được cái gì, Ngụy Thời tỏ vẻ rất hoài nghi, nhưng mà gã tài xế giận dữ rụt tay về, còn không bình tĩnh mà hét một câu, “Lên xe, lên xe, cả đám lên xe, chúng ta phải chạy cả đêm.”

Ngụy Thời dắt Ngụy Hân lên xe, ngồi ở hàng ghế đôi phía sau tài xế.

Anh để Ngụy Hân ngồi ở phía bên trong, còn Đinh Mậu Thụ ngồi phía sau ở hàng ghế đơn, mà người dưỡng thi thì ngồi ghế đơn ngang hàng ghế của Ngụy Thời ngồi, chờ người toàn bộ lên xe, lái xe mặt vàng đóng cửa xe, miệng hừ một tiếng không nghe rõ từ, lái xe lên đường.

Xe chạy rất nhanh ở trên đường.

Đưa thi đều đi vào ban đêm đi, ban ngày nghỉ ngơi, ban ngày dương khí rất nặng, cũng sợ đụng phải người sống, cho nên xe này nhất định chạy đến lúc bình minh rồi tìm một chỗ dừng lại.

Bên trong buồng xe hoàn toàn yên tĩnh, lại không mở điều hòa, lạnh giống như ở trong hầm băng.

Giằng co cả đêm, đôi mắt Ngụy Thời đã mí cao mí thấp, nhưng ngồi ở nơi này, vừa lạnh lại vừa lo lắng sợ hãi, làm sao ngủ được, chỉ có điều, kỹ thuật lái xe của tài xế mặt vàng này quả thật không tồi, xe rất ổn, qua qua lại lại, khiến đầu óc từng cơn tê dại.

Đầu Ngụy Thời gật gà gật gù, hết ngả sang trái lại đưa sang phải.

Thật ra có ngủ hay không, chính bản thân Ngụy Thời cũng không rõ lắm.

Dường như anh đang mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ, anh phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới cứu sống được Ngụy Hân, anh vui mừng cười đến mức tỉnh khỏi giấc mộng, gương mặt Ngụy Hân không còn trắng bệch như xác chết, mà hồng hào rạng rỡ như người sống, ánh mắt cũng không phải là xám trắng vô thần, mà là màu đen phân minh, thần thái sáng ngời, vẻ mặt Ngụy Hân tươi cười nhìn Ngụy Thời, Ngụy Thời vỗ vỗ bờ vai của cậu.

Thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn cứ im ỉm u ám, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như vậy,  Ngụy Thời cùng lớn lên với cậu chưa hề thấy qua, chẳng lẽ trải qua một lần chết đi sống lại, tính cách thằng nhóc này thay đổi khiến người yêu thích. Vậy thật đúng là phát triển ngoài ý muốn.

Nhưng mà Ngụy Thời lại cực kỳ vừa lòng với cái ngoài ý muốn này.

Theo cách anh nói thì cũng không phải trong nhà có người mất, trưng ra bộ mặt đưa đám làm gì, thèm ăn đập lắm sao?

Ngụy Hân cười tựa như đóa hoa trà nở rộ, cực quyến rũ liêu nhân, ngay cả Ngụy Thời cũng không thể không thừa nhận, thằng nhóc này chính là tai họa. Chỉ có điều, cười cười một hồi không biết tại sao, gương mặt kia thoạt nhìn cực kỳ xán lạn, cực kỳ xinh đẹp, lại càng ngày càng dọa người.

Ngụy Thời bị cậu cười đến mức nổi da gà đầy người, anh sờ sờ cánh tay của mình, làm ra vẻ chịu không nổi nữa, “Đừng cười. Anh không muốn em cười.” Nhưng Ngụy Hân vẫn cười, chưa từng ngừng lại, vừa cười cậu vừa đi lại gần Ngụy Thời.

Ngụy Hân kề sát gương mặt ngay cổ Ngụy Thời, làn môi khẽ khàng chạm, Ngụy Thời lập tức cảm thấy không chỉ riêng gì mặt mình, mà ngay cả từng sợi tóc dường như đang bốc cháy, nóng đến mức chịu không nổi, anh muốn đẩy Ngụy Hân ra, nhưng Ngụy Hân cứ như một ngọn núi đè anh xuống, khiến anh không thể động đậy.

Đôi môi Ngụy Hân lướt dọc theo cổ anh, hướng lên trên, rất nhanh đã chạm đến vành tai.

Lúc đôi môi lạnh như băng ấy nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nhạy cảm, thân thể Ngụy Thời rùng mình dữ dội, cảm giác này thật con mẹ nó quá quen thuộc, dường như anh đã từng trải qua một lần như vậy. Thân thể Ngụy Thời bắt đầu run rẩy. Ngụy Hân lại cứ như nếm một lần biết vị, môi mập mờ kề sát mặt Ngụy Thời, hôn tới khóe miệng anh.

Đây quả thật là ác mộng mà.

Ngụy Thời một thân mồ hôi lạnh từ trong mộng kinh hoàng tỉnh lại, tiếng kêu thảm thiết xé tan sự im ắng bên trong buồng xe, sợ tới mức tài xế phía trước phanh gấp lại, xe thiếu chút lệch khỏi làn đường, hắn hùng hùng hổ hổ quay đầu lại, “Chàng trai trẻ, cậu xảy ra chuyện gì hả? Gào giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy, có biết là sẽ xảy ra chuyện không? Tim ông đây bị cậu dọa tới mức sắp ngừng đập luôn rồi đây.”

Vì xe phanh gấp, những thi thể ở phía sau buồng xe cùng mấy thứ này nọ tống về phía trước, trong chốc lát thành một đống loạn xì ngầu. Người dưỡng thi ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, cũng liếc nhìn Ngụy Thời một cái, sau đó đứng lên, chầm chậm đi ra phía sau buồng xe sắp xếp lại thi thể và mọi thứ.

Vì chuyện ngoài ý muốn này là do mình gây ra cho nên lái xe oán giận, Ngụy Thời cũng chỉ đành nghe.

Lại nói, hiện tại anh cũng không có tâm tình quản mấy chuyện khác.

Lúc nãy vừa mới giật mình tỉnh lại, Ngụy Thời phát hiện đầu mình tựa vào vai Ngụy Hân, cơ hồ là sát vào hõm vai, Ngụy Hân vẫn không nhúc nhích để anh dựa vào, hơn nữa cơ thể anh cũng nặng, thân thể hơi hơi ngả qua một bên, đương nhiên, điều này càng khiến áp sát lại gần hơn nữa. Có lẽ cũng là nguyên nhân gây ra cơn ác mộng hồi nãy, nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện trong đó, mặt Ngụy Thời nóng như lửa đốt, chẳng lẽ anh đang dục cầu bất mãn đến mức em trai mình cũng không tha?

Ngụy Thời gian nan lau mặt một cái.

Anh không còn mặt mũi nhìn người.

Mãi cho đến khi xe dừng lại, cả người Ngụy Thời tản ra cỗ áp suất thấp nặng nề u ám.

Nơi xe dừng lại là một khách sạn gia đình thông thường ở ven đường, ăn cơm, dừng chân, rửa xe, còn có những loại thiên môn nghiệp vụ khác, cái gì cần có đều có, lúc này vừa mới qua năm giờ, trời vẫn còn chập choạng, không có một chút ánh sáng, nhưng là dựa theo kiến giải của thuật Mao Sơn, hiện tại đã là ban ngày, các loại âm hồn quỷ vật đều an phận trốn đi.

Cái khách sạn gia đình này, đèn cửa hãy còn sáng.

Ở cửa lớn có một nam một nữ đang đứng, dáo dác nhìn khắp xung quanh, lúc nhìn thấy xe dừng lại thì lập tức chạy tới, lái xe nói chuyện với hai người kia, nghe cách nói chuyện thì hẳn là người quen. Nhưng bọn họ dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện, khẩu âm tương đối cổ quái, Ngụy Thời ở bên nghe được vài câu, có hơn phân nửa không thể nào hiểu được là có ý gì.

Nhưng mà nếu là người quen, vậy mấy thứ không thể nói trên xe cũng sẽ được sắp xếp tốt.

Người phụ nữ dẫn lái xe và người dưỡng đi ra một ga ra bỏ trống phía sau nhà lầu, cửa ga ra mở ra, bên trong còn chứa một số đồ này nọ, người phụ nữ kia dường như đang giải thích cái gì đó, “… Quá muộn … Chưa kịp… Xin ông đừng so đo…”

Lái xe ngược lại không nói gì, chỉ là sắc mặt người dưỡng thi nhìn không tốt mấy.

Người phụ nữ kia càng thêm sợ hãi.

May là người đàn ông nọ ra giúp cô giải vây, từ phía sau đi tới, lại nói gì đó, cuối cùng mới khiến cho người dưỡng thi vừa ý rời đi, mà lái xe thì đang muốn vận chuyển từng cỗ thi thể vào bên trong cái kho này, Ngụy Thời không đi, hắn liền kêu người đàn ông kia lại, chỉ vào Ngụy Hân nói, “Cậu ta muốn đem vào nhà.”

Người đàn ông kia có chút do dự.

Lái xe lại nói gì đó, gã ta mới không quá tình nguyện đồng ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.