Chương trước
Chương sau
Đầu hơi đau nhức, Trần Dương nhìn Ngụy Lâm Thanh, hỏi một câu, “Sao anh tới đây?”

Theo lý mà nói, sau khi chết và được chôn cất rồi thì hồn phách chỉ có thể hoạt động gần đó.

Ngụy Lâm Thanh bước tới, “Là thằng bé cho ta hay cơ thể cậu có gì đó hơi lạ, thế nên ta đến xem thế nào. Vào nhà trước đã, ngoài này dương khí nặng quá.”

Ngẩng đầu nhìn, bầu trời u ám, mặt trời đã bị sương mù che phủ.

Giờ đâu phải giữa trưa, vừa rồi anh cũng đâu đứng ngay dưới ánh mặt trời, sao lại có chuyện gì kỳ lạ được? Kể từ khi Ngụy Thời dặn anh phải cẩn thận, không được ăn thứ gì quá nặng dương tính và đừng phơi nắng trực tiếp, anh luôn tuân thủ lời ấy. Đấy không phải là vì âm thai mà chỉ vì cái mạng nhỏ của anh thôi.

Dù có ghét thứ bỗng dưng mọc ra trong bụng mình thế nào, Trần Dương cũng sẽ không lấy mạng mình ra đùa được.

Anh đứng lên, chân mềm nhũn, mới đi được vài bước thì bỗng hét lên một tiếng rồi ôm bụng quỵ xuống, mồ hôi đầm đìa trên trán, môi run run. Đau đớn kịch liệt như thể bị moi tim lóc thịt.

Trần Dương oán hận chửi thề, khạc ra một ngụm nước bọt lẫn máu. Ngụy Lâm Thanh giật mình rồi vội bước tới cạnh đỡ anh dậy, sau đó để anh dựa vào mình và đưa anh vào nhà, rồi để anh ngồi lên ghế.

Trần Dương chỉ chỉ bụng mình, môi run run hỏi, “Rốt cuộc là sao?”

Ngụy Lâm Thanh nhíu chặt mày, tiếp đến vươn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Trần Dương.

Bàn tay kẻ ấy, những ngón tay thuôn mảnh, khớp xương rõ ràng.

Sau khi xoa bụng anh một lúc, Ngụy Lâm Thanh do dự, “Có kẻ hạ nguyền rủa hại cậu bị thằng bé đỡ giùm, thế nên mới có phản ứng như thế.”

Trần Dương sửng sốt, không biết tên khốn nào dám giở trò với anh. Xem ra kẻ ấy không biết tính anh, nếu để anh tìm được ai làm, anh sẽ cho tên ấy chết. Vừa ác độc nghĩ Trần Dương vừa đứng lên, chuệch choạng bước vào phòng trong.

Chiếc túi xách anh mang theo hãy còn để trên bàn mà chưa kịp cất dọn.

Trần Dương lấy từ trong túi ra một lá bùa, anh rót một ly nước rồi uống ừng ực thứ nước trộn với lá bùa đó. Ngụy Lâm Thanh nhìn anh, bất chợt con tim đã chết mấy chục năm chẳng còn gì bận tâm bỗng dưng đau đớn, như thể có một cây kim đâm vào. Cái đau ấy khiến có kẻ khó chịu.

Chẳng kìm được Ngụy Lâm Thanh bước tới, “Nếu không tìm ra kẻ hạ nguyền rủa, dùng bùa chỉ có thể tạm thời chặn lại.”

Trần Dương bực mình phẩy tay, “Biết rồi, không phải đang nghĩ cách sao?”

Vào mỗi lúc thế này, không biết pháp thuật thật chết tiệt nó chẳng tiện chút nào. Nếu không phải vì đây không phải mệnh mình, anh còn phải bị động thế này chắc? Anh đã tìm nhiều cao nhân trong giới pháp thuật suốt bao năm nhưng chỉ học được toàn thứ sơ sài, vốn thì đủ dùng song tiếc là giờ chẳng biết làm gì hết.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên, Trần Dương ngước lên nhìn Ngụy Lâm Thanh, “Anh tìm ra ai hạ nguyền rủa được không?”

Nếu con quỷ trước mắt này chỉ mới liếc sơ qua đã biết anh bị hạ nguyền rủa, thế thì đáng lẽ phải không khó tìm ra kẻ hạ nguyền rủa mới đúng. Sao anh lại quên béng chuyện bên mình còn có một con quỷ thần thông quảng đại thế này, hơn nữa hiện con quỷ này còn có chuyện cần anh giúp, nên anh hoàn toàn có thể mượn tay kẻ ấy.

Trần Dương thấy vừa nãy anh tự rối tung beng lên là bởi tâm trí đụng phải ngõ cụt rồi.

Những cao nhân anh gặp trước kia, hết kẻ này đến kẻ khác luôn bảo với anh đừng quá dễ dàng giao tiếp hay giao dịch với quỷ. Nhìn qua thì tưởng mình chiếm hết phần lợi, mặc sức sai khiến mấy con quỷ ấy nên đạt được không biết bao nhiêu lợi ích, thế nhưng sau đó sẽ vì thế mà trả giá, từ nhẹ đến vô cùng lớn.

Loài quỷ mê hoặc con người một cách chậm rãi từ từ hệt như thuốc phiện hoặc bài bạc.

Đến khi phát giác ra không đúng thì đã chẳng còn kịp nữa, muốn thoát khỏi cũng không được. Giống như mấy kẻ không hiểu phép tắc mà tùy tiện nuôi quỷ, hết tám chín phần là cuối cùng cả cơ thể và hồn phách đều bị con quỷ mình nuôi nuốt sạch.

Ngụy Lâm Thanh gật đầu, “Đợi đến tối mới hành động được.”

Ý này nghĩa là Ngụy Lâm Thanh đã định giải quyết chuyện này thay anh từ lâu?

Một người một quỷ lẳng lặng nhìn nhau. Con quỷ này thật không tệ, bụng dạ không phải quá xấu, ít nhất còn biết giải quyết giùm mấy thứ phiền phức của người mình đang có chuyện cần nhờ. Trần Dương vừa lòng vô cùng, lần đầu tiên anh thấy trong bụng tự dưng có thêm âm thai không phải là không có chỗ lợi.

Ngụy Lâm Thanh đưa tay về phía Trần Dương, ngập ngừng bảo, “Cậu hãy nằm nghỉ một lát đi.”

Tay kẻ ấy vừa cử động nhẹ, bất chợt cả người Trần Dương bị một cơn gió thổi bay lên giữa không trung rồi dừng lại trên giường, tiếp đó nhoáng một cái kẻ ấy cũng bay lên nằm cạnh giường, nhẹ ôm lấy Trần Dương.

Trần Dương vừa định cục cựa đã nghe Ngụy Lâm Thanh thầm thì vào tai, “Cậu đã hứa với ta.”

Đúng là anh đã hứa, và rằng âm thai trong bụng anh hiện đang cần được trấn an. Dù sao thì làm việc đó với Ngụy Lâm Thanh cũng khá thích nên Trần Dương không phản đối, anh mau lẹ dứt khoát cởi phăng áo, tháo dây nịt, đang định tuột luôn cả quần thì bị Ngụy Lâm Thanh ngăn lại.

Ngụy Lâm Thanh chầm chậm bao phủ lấy người Trần Dương. Một tay chống xuống chếch lên gần gương mặt Trần Dương, cúi đầu như thể muốn cảm nhận hơi thở anh, tay kia lại dịu dàng vuốt tóc anh. Bàn tay ấy vuốt tóc xong lại chạm vào gương mặt anh, chạm tới chạm lui, cứ như muốn lấy từ đó ra một đóa hoa vậy.

Nói thật thì, loại nhịp điệu dịu dàng của tiền diễn thế này lề mề quá, Trần Dương bắt đầu sốt ruột.

Làm thì cứ làm quách cho rồi, làm mấy trò này chi nữa? Cứ lấy đao thật súng thật ra rồi nhanh tiến vào đề chính mới là chuyện mấy kẻ bình thường hay làm, còn cái vụ như không nỡ thưởng thức cao lương mỹ vị nên cẩn thận từng li từng tí thế quái này là sao?

Trần Dương lại muốn đưa tay tuột quần, lại một lần nữa bị Ngụy Lâm Thanh ngăn lại.

Ngụy Lâm Thanh nhìn anh với vẻ vô cùng bất đắc dĩ. Đầu tiên Trần Dương nhịn không được định nổi khùng lên, sau anh cảm giác không đúng. Thế này sao giống anh ham muốn không thành, sốt sắng bị mần thịt thế này, cái đệt. Trần Dương mở tay ra, có làm không đây hử, ông không rảnh chơi cùng đâu.

Xem ra Ngụy Lâm Thanh không định làm đến cùng, sau khi để bản thân và Trần Dương tiết ra thì thôi.

Trần Dương cảm giác vẫn chưa thỏa hết, anh nâng chân lên vòng qua eo Ngụy Lâm Thanh, “Sao không làm tiếp?”

Thoắt cái Ngụy Lâm Thanh đơ ra, sau đó lấy tay để đôi chân rắn chắc của Trần Dương lại trên giường, còn kéo chăn qua che kín nửa người dưới của Trần Dương nữa. Tiếp đó kẻ ấy dịu dàng vén mớ tóc ướt mồ hôi trên trán anh, “Cậu mệt rồi, ngủ một lát đi.”

Trần Dương rất tỉnh táo, anh vốn không định ngủ. Anh nằm nghiêng trên giường nhìn Ngụy Lâm Thanh đang nghiêm túc ngồi trên ghế. Bất chợt, anh cố ý một tay giữ chặt tấm chăn trên người rồi chậm rãi kéo xuống, qua ngực, qua bụng, chỉ còn chút nữa là đến vùng tối mờ kia.

Một cơn gió đột ngột bay đến thổi tung chăn lên quấn Trần Dương từ đầu đến chân. Trần Dương lúng ta lúng túng kéo chăn xuống thò đầu ra, và anh thấy Ngụy Lâm Thanh chẳng dám nhìn anh mà nghiêng đầu sang nơi khác. Nếu kẻ ấy là người chứ không phải quỷ, hiện nhất định mặt đỏ tới tận mang tai, ngượng đến mức chẳng từ nào hình dung được.

Thấy thế, Trần Dương phá ra cười ha hả.

Phản ứng trên giường của Ngụy Lâm Thanh quả là ngây thơ quá, khiến hễ cứ trông thấy là lại muốn cười.

Và rồi chẳng hề ý thức được, đêm đã vào khuya. Trần Dương và Ngụy Lâm Thanh câu có câu không trò chuyện, anh hiểu thêm về con người Ngụy Lâm Thanh khi còn sống. Hóa ra kẻ này đã từng ra nước ngoài và ở lại, dù là sách cổ (tứ thư ngũ kinh hoặc tác phẩm văn cổ) hay nghiên cứu khoa học mới xuất hiện năm đó cũng đã từng đọc lướt qua. Hiểu biết uyên bác như thế, khó trách lúc nói chuyện làm việc luôn mang theo phong độ của người trí thức.

Đáng tiếc, thanh niên tài giỏi như thế mà lại mất sớm quá.

Nhắc tới chuyện trước kia, Ngụy Lâm Thanh không hề kích động cũng chẳng phẫn uất, chỉ yên lặng kể thôi. Trần Dương thì ngược lại, anh hào hứng vô cùng hỏi hết chuyện nọ chuyện kia, thậm chí còn định hóng chuyện về tình sử của ai kia nữa, chứ kẻ như Ngụy Lâm Thanh thế này thì không có khả năng chưa từng có mảnh tình vắt vai nào được.

Đáng tiếc, hễ mỗi lần Trần Dương bóng nói gió nhắc tới đề tài ấy, Ngụy Lâm Thanh sẽ nhẹ nhàng lướt qua chuyển đề tài, sau vài lần như thế Trần Dương đành phẫn nộ bỏ cuộc. Đừng thấy Ngụy Lâm Thanh nhã nhặn là thế mà tưởng kẻ này dễ bị moi chuyện, thật ra là gian trá ngầm đấy.

Chỉ nói những gì muốn nói, chứ còn hễ không muốn ấy hử, có dùng gậy đánh cũng không moi ra được một câu. Trần Dương thì tương phản hoàn toàn, tùy tiện hai ba câu đã huỵch toẹt hết, chẳng những kể tuốt tuồn tuột mấy việc lớn việc nhỏ lúc sống bên ngoài bao nhiêu năm, thậm chí ngay cả sinh hoạt cá nhân cũng không kiêng dè mà tuôn ra sạch bách.

Đến khi Trần Dương kể hết mà vẫn còn muốn tiếp tục nhớ lại mấy cô em có thể xem là bạn gái đó, anh ngẩng lên thì thấy Ngụy Lâm Thanh kinh ngạc nhìn anh như thể mới vừa nghe một chuyện không thể nào tin nổi. Thế rồi có kẻ sa sầm mặt, khí thế trên người bắt đầu cuộn dâng, tuy không giận ra mặt nhưng cũng đáng sợ lắm.

Thấy không khí xung quanh không đúng, Trần Dương tự chửi thầm mình trong bụng.

Đắc ý quá nên anh quên béng mất, tự dưng xem kẻ trước mắt này như đám bạn trên bàn rượu vẫn thường nói bậy bạ thổi phồng, lấy kiến thức về mấy cô em đã qua tay làm đề tài tám chuyện, lời không nên nói anh đã nói sạch sẽ. Nhưng cũng lạ thật, anh đâu phải người không biết cảnh giác chứ.

Kẻ này đâu phải anh em của anh, chỉ có thể xem như một nửa gian phu.

Trần Dương đằng hắng một tiếng, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Đêm đã rất khuya, bên ngoài im ắng tới mức thỉnh thoảng mới nghe vài tiếng chó sủa, thời gian đã điểm rồi, đêm nay còn vài chuyện cần làm, phải vội vàng lên. Anh nhìn thoáng qua Ngụy Lâm Thanh, “Chúng ta đi thôi.”

Thường nhà ở thôn quê được xây thưa thớt chứ không xây sát nhau, có những căn nhà nằm trơ trọi cách dãy nhà ở đây tám mươi mét, được nối với nhau bằng những con đường nhỏ. Những vách núi hai bên đường cao chót vót quanh co khúc khuỷu, cỏ dại mọc thành bụi, nếu vào ban ngày còn có dã thú thì trong đêm tối lại không khỏi quá mức hoang vu im ắng.

Nhà của chú Khánh là một căn nhà ngói nằm trơ trọi, xung quanh không có bất kỳ nhà nào khác.

Trần Dương băng qua con đường mòn um tùm cỏ hoang rậm rạp tới nhà chú Khánh. Một con chó vàng phóng ra sủa mấy tiếng, ngay lập tức Trần Dương quẳng miếng thịt bò đã chuẩn bị từ sớm ra, con chó lắc lắc đuôi rồi ngậm miếng thịt lỉnh sang một bên.

Hai tiếng chó sủa không lớn lắm, chắc sẽ không đánh thức người trong nhà.

Ngay lúc Trần Dương định mò mẫm bước tới, anh nhìn thấy ánh đèn pin chiếu ra từ nhà chú Khánh, dễ tỉnh ngủ đến vậy sao? Trần Dương trốn sang một bên, anh thấy chú Khánh khom người đi ra khỏi nhà thấp giọng chửi con chó, sau đó xoay người ra phía sau nhà.

Hiện nhà chỉ còn một mình chú Khánh, vợ con chú ở trấn trên hết cả.

Trước kia Trần Dương còn tưởng nhà họ xảy ra mâu thuẫn gì, rất có khả năng là chú Khánh có phụ nữ bên ngoài. Mấy bà thím trong thôn kháo nhau rằng lúc ra ngoài lập đàn, chú Khánh bị một con hồ ly tinh làm mê mẩn tâm trí, thế nên bỏ vợ bỏ con, nhưng cuối cùng lại chẳng như chim liền cánh với ả hồ ly kia, do là ả ta đi tìm thằng đàn ông khác.

Hiện Trần Dương không tin lời đồn này nữa, anh tin chắc mọi chuyện chú Khánh làm đều liên quan tới chuyện đổi mệnh của anh.

Đêm hôm khuya khoắt, chú Khánh định đi đâu? Trần Dương sẽ sàng theo sát phía sau.

Vòng qua căn nhà chú Khánh đang ở là một con đường nhỏ. Sau khi đi được mấy trăm mét, Trần Dương phát hiện hướng này là đang đi đến căn nhà cũ của làng Vọng, căn nhà này do một lão chủ thôn xây nên vào cuối thời Minh đầu thời Thanh, cho vợ bé của lão.

Nghe rằng vợ bé của lão chạy nạn từ vùng khác tới, dáng vẻ như hoa như ngọc. Cô nàng đói quá hôn mê trên đường, vừa khéo lão chủ thôn đi qua trông thấy hợp ý. Lão đưa cô ta về nhà, cho ăn ngon mặc đẹp, sau cùng nạp làm vợ hai, rất được sủng ái.

Mà ngay cả tên của làng Vọng này cũng được sửa lại vì cô vợ bé kia.

Làng Vọng vốn không phải tên làng Vọng mà gọi là thôn Đông Bình. Cô vợ bé ấy sau khi khỏe rồi thì chẳng bao lâu sau có mang. Lão chủ thôn đã bốn mươi mà vẫn không có con, lão cứ khẳng định rằng đời này mình sẽ tuyệt hậu, ai ngờ được cây già còn có thể nở hoa, lão lại càng cưng chiều cô vợ bé tới tận trời.

Cô vợ bé mang thai nhưng sức khỏe không tốt, ngày nào cũng đăm chiêu ủ dột. Lão chủ thôn hỏi vì sao, cô nàng nói mình nhớ cha mẹ nơi quê nhà. Lão chủ thôn thấy cô vợ bé nếu cứ khóc lóc thế thì nguy to, không những hại bản thân mà còn hại cả đứa bé. Thế là lão bỏ ra một số tiền lớn đổi thôn Đông Bình thành làng Vọng, xây một từ đường nhỏ ở sân sau để cô vợ bé của mình cầu phúc cho cha mẹ.

Thật ra cũng gần giống như chuyện về Hòn vọng phu.

Chẳng qua, vẫn chẳng thể giữ lại được cô vợ bé của lão, sinh con chưa được một hai năm thì cô nàng buông tay về trời. Song cô ta chết thế nào vẫn chưa kết luận được, có kẻ bảo là do vợ cả hại chết, có kẻ lại bảo do tự cô ta luẩn quẩn trong lòng, nhảy giếng tự sát.

Dù sao, chuyện mấy trăm năm trước, không phải là người trong cuộc thì ai lại có thể nói rõ ràng.

Căn nhà cũ của làng Vọng là căn nhà lão chủ thôn xây nên, qua mấy trăm năm phong sương bão tuyết, đời người đổi thay, nơi ấy đã sớm bị tàn phá chỉ còn lại một ít tàn tích. Những căn phòng cổ kính hư hại, bờ tường xanh rêu, mái đình rách nát, còn có cả chiếc giếng cạn mà nghe bảo đó chính là nơi cô vợ bé năm xưa nhảy xuống tự vẫn.

Nơi đó đã trở thành một khối đất hoang từ lâu, bình thường chẳng ai lui tới, chỉ còn mấy cô cậu nhóc tì đến chơi trò tìm kho báu. Ngoài ra còn vài vùng ruộng phì nhiêu bằng phẳng được người dân sửa lại làm vườn rau, những đám rau xanh tươi mơn mởn kề sát nhau, sinh trưởng tốt khiến người hài lòng.

Trần Dương theo sau chú Khánh đến căn nhà cũ nát, mục tiêu hướng thẳng về phía mái đình. Tới đình rồi, chú Khánh vòng qua tới bên chiếc giếng, sau đó dừng lại.

Hóa ra, giếng cạn mới là mục đích thật sự của chú ấy.

Chú Khánh quỳ bên chiếc giếng, run rẩy lấy tiền giấy từ cái rổ trúc luôn mang theo bên người, đốt vài cây nhang cắm bên cạnh giếng, vài cuộn khói lượn lờ bay lên. Rồi chú ấy ném tiền giấy vào giếng.

Xung quanh là đám cỏ hoang bụi cây cao tới nửa thân người, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện chú Khánh đang quỳ rạp trên đất, chỉ có thể thấy được vài đốm lửa đỏ lúc ẩn lúc hiện trong bụi cỏ. Vì để trông rõ rốt cuộc chú Khánh đang làm gì, Trần Dương trèo lên cây nhãn bên cạnh. Nhờ ưu thế độ cao, anh nhìn rõ mồn một từng hàng động của chú Khánh.

Chỉ thấy những cây mây cỏ dại nhô ra từ giếng đang kịch liệt lay động.

Một luồng âm khí rất nặng bay ra khỏi giếng, xộc thẳng lên trời. Tiếp đó, một đôi tay đầy xương trắng với ra khỏi giếng.

Trần Dương sợ tới mức hít vào một hơi.

Thấy vẻ sợ hãi của Trần Dương, Ngụy Lâm Thanh giật mình rồi đưa tay nắm lấy tay anh. Cảm giác tay trái lạnh buốt, Trần Dương cúi đầu nhìn thì thấy hai bàn tay, một trắng ngần một hơi thô ráp ngăm đen đan vào nhau.

Chẳng lẽ Ngụy Lâm Thanh cho rằng phản ứng vừa rồi của anh là sợ? Trần Dương ngẫm lại, thoạt nhìn đúng là nỗi sợ, nhưng trên thực tế, phát hiện được điều này chứng minh rằng chú Khánh quả đúng là kẻ không đơn giản. Anh đang hưng phấn, hưng phấn chứ không phải sợ hãi.

Chú Khánh bên giếng cạn để mặc đôi tay xương trắng kia túm lấy tay mình, vạch tìm da thịt. Máu tươi tuôn trào bị đôi tay đó hấp thu cả, dần dần, đôi táy xương trắng biến thành đỏ máu.

Sau khi hút no máu, nó chậm rãi lui về trong giếng. Cùng lúc đó, trong giếng truyền đến một tiếng thét đinh tai nhức nhóc đứt ruột đứt gan, tiếng thét sắc nhọn ấy như tiếng móng tay cào trên tấm thủy tinh, khiến người nghe hoảng hốt.

Trong tiếng kêu ấy ngập tràn bi thương, phẫn nộ, đau khổ và điên cuồng, như thể có mối thù sâu tựa biển cả, như thể có nỗi oan bất tận không thể giải bày và không thể rửa hận.

Ngay cả Trần Dương nghe xong cũng tái mét mặt, giật nảy mình, chỉ xíu nữa đã điên cuồng vì tiếng thét ấy. Song anh vốn là kẻ bát tự cứng khắc cả quỷ thần, lại có Ngụy Lâm Thanh bên cạnh che chở, thế nên mới giữ được bình tĩnh.

Cánh tay trái của chú Khánh bị đôi tay kia cào cấu máu me đầm đìa, thịt nát rơi ra, nhưng dường như chú ấy chẳng cảm thấy đau đớn, ngược lại còn vẻ mặt vui mừng đập đầu xuống đất, miệng lẩm bẩm, “Đại tiên phù hộ, đại tiên phù hộ.”

Đây sao có thể là đại tiên, rõ là một ác linh.

Sau khi hưởng thụ máu thịt của chú Khánh, cuối cùng ác linh bám vào đôi tay trắng chạch mới dừng tiếng thét khiến kẻ khác nổi điên.

Chú Khánh đợi thêm một lát mới lấy từ trong giỏ trúc ra một hình người tết bằng giấy, mày mặt con người giấy đó như được vẽ thành, bên trên còn có cả ngày sinh tháng đẻ đước giữ lại bằng sợi chỉ đen rất mảnh quấn quanh vài vòng. Chú Khánh để con người giấy cạnh giếng, sau đó tiếp tục dập đầu. Một luồng khí đen bay ra khỏi giếng phóng thẳng lên trời, sau đó vòng lại xông đến con người giấy.

Gần như ngay tức khắc, lồng ngực Trần Dương đau nhói. Cả người run lẩy bẩy, tay không giữ vào thân cây được nữa, anh ngã nhào xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.