Mãi đến khi một dòng nước xiết phun ra, Trình Sâm mới buông tha.
Cầm khăn lụa lau sạch sẽ, Trình Sâm lấy y phục của Hoa Ẩn Dật mặc vào thay bà, thấy mặt Hoa Ẩn Dật đẫm mưa, lòng bất giác vừa ân hận vừa đau đớn, ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bà trấn an.
Hoa Ẩn Dật nhắm chặt hai mắt, từ đầu đến cuối lại chẳng phản ứng lại, đến tận khi xe dừng lại, cũng trầm mặt không nói lời nào, khi Trình Sâm hỏi han, ngại xa phu mới miễn cưỡng câu được câu chăng, giọng điệu lạnh như băng.
Sau mười ngày đi đường, chỉ còn một ngày cuối cùng này là tới Giang Ninh, Trình Sâm nôn nóng khôn kể, sau khi thuê phòng trọ, biết rõ tìm Hoa Ẩn Dật giờ đây chẳng khác tự rước lấy nhục, nhưng vẫn nghiến răng đi gõ cửa phòng Hoa Ẩn Dật.
Trong phòng im ắng không một tiếng động, Hoa Ẩn Dật đoán người tới là Trình Sâm, căn bản không đáp.
“Tuyết Nghi, mở cửa đi.” Trình Sâm gõ hồi lâu, cửa phòng vẫn chẳng hé ra.
Trình Sâm bất đắc dĩ trở về phòng, ngồi phịch xuống giường, nghĩ tới tương lai của bản thân và Hoa Ẩn Dật, tâm loạn như ma, theo tình thế này, y và Hoa Ẩn Dật chỉ có thể tuân theo lễ giáo, mong muốn phải bỏ qua từ đây, thật không nỡ dứt bỏ.
“Tuyết Nghi, mở cửa, không mở cửa ta sẽ hô to lên đấy.” Trình Sâm lại tới trước cửa phòng Hoa Ẩn Dật.
“Ngươi còn biết xấu hổ hay không?” Kêu thật thì mọi người sẽ biết, mặt mũi biết để vào đâu? Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522228/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.