Nam nhân chỉ cần nói một lần, thông thường đều là lời đầu tiên không dự tính trước, song nữ nhân lại luôn cho là thật.
Hoa Ẩn Dật nhất thời thất trí ở Mi Sơn, để Trình Sâm có được cơ thể, xuống núi, bà không biết phải đối mặt với Trình phu nhân, rồi cả Trình Sâm chỉ nhỏ hơn con trai mình có một tuổi, nghĩ vậy, không ngừng hối hận.
Trình Sâm lại không giống thế, lúc trước chưa có được cơ thể Hoa Ẩn Dật còn có thể kìm nén, giờ đây cơ thể coi giữ đã 21 năm vừa được xóa bỏ lệnh cấm, lại đối mặt với người con gái thoạt nhìn ngang tuổi Diệp Tố Huân, gương mặt như hoa tựa ngọc y ngày nhớ đêm mong, vật dưới khố lúc nào cũng trướng lên, mỗi một khắc cũng ngẩng cao trông thấy.
Đêm xuống, dĩ nhiên Hoa Ẩn Dật sẽ không ở cùng một phòng ngủ với y, ban ngày thì lại ngại xa phu ở ngoài, Trình Sâm cũng không dám làm càn, đành cắn răng nhẫn nại, không không thể tả.
Hoa Ẩn Dật ngày đêm rối rắm, ba đêm sau khi rời Mi Sơn đều trằn trọc mất ngủ, hôm đó có chút khốn đốn, buồn ngủ trong xe, Trình Sâm luôn luôn chú ý, thấy bà hơi hí mặt, cơ thể nghiêng ngả, nhẹ nhàng ôm lấy, Hoa Ẩn Dật mơ mơ màng màng cảm thấy thoải mái, tựa đầu lên vai Trình Sâm, mấy ngày liền ỉu xìu mất ngủ, rất nhanh đã chìm vào trong giấc mơ.
Ôm cơ thể mềm mại trong lòng, Trình Sâm khó kìm lòng nổi, đỉnh trướng đau đớn chọc vào Hoa Ẩn Dật, hơi hơi động cọ xát cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522227/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.