Huân Nhi! Xưng hô thân cận như vậy... khi Diệp Tố Huân chìm trong nghi hoặc thì Ngu Diệu Sùng đã đến trước mặt.
”Tốt, trở về là tốt rồi.” Vẻ mặt Ngu Diệu Sùng vui mừng, đánh giá Diệp TốHuân một lượt, vui tươi hớn hở nói: “Khí sắc cũng không tệ lắm.”
Nghe khẩu khí này, chỉ sợ là thông gia rồi, Diệp Tố Huân âm thầm nghĩ, nhún gối hành lễ: “Tố Huân bái kiến Ngu bá bá.”
”Không ngốc nữa à?” Ngu Diệu Sùng ngẩn ngơ, quên nâng Diệp Tố Huân dậy, trừng mắt nhìn Ngu Quân Duệ.
Ngu Quân Duệ nhớ tới lúc ở Trình gia, lời nói Diệp Tố Huân đã bình thườngkhông còn giả ngu, nghĩ đến Ngu Quân Diệp đã kết hôn vậy thì không cầngiả ngu nữa, thích thú nhẹ gật đầu, tiến lên một bước thay cha hắn nângDiệp Tố Huân dậy, cười nói: “Nhờ tác dụng của dây noãn ngọc, Tố Tố cóthể nói bình thường, cha, hài nhi nghĩ ngày mai sẽ lên đường đế Diệp gia cầu hôn, xin cha đồng ý.”
Cái gì mà không ngốc cơ, Diệp Tố Huânkhó hiểu, Ngu Quân Diệp bên kia hét: “Muốn đến Diệp gia cầu hôn cũng làta đi, cha, con không cưới Diêu Ý Chân, con muốn thành thân với HuânNhi.”
”Nói bậy bạ gì thế, hôn sự với Diêu gia định ra rồi há cóthể sửa đổi?” Ngu Diệu Sùng gầm lên, quay đầu nói với Ngu Quân Duệ:“Quân Duệ, ngày mai mang theo lễ vật, con dẫn Huân Nhi cùng nhau về Diệp gia, lập thành hôn sự.”
”Cha quá bất công, nếu phải liên thânvới Diêu gia, Quân Duệ cũng có thể lấy Diêu Ý Chân mà...” Ngu Quân Diệpphẫn nộ hô to, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522189/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.