Vừa nói xong, Diệp Tố Huân trở nên ngốc trệ.
Ngu Quân Duệ không buông tay, ánh mắt vốn âm lãnh lập tức ấm áp như ánh mặt trời, “Tố Tố, nàng không quên chuyện của chúng ta, đúng không?”
”Ta...” Diệp Tố Huân không biết nói thế nào, nàng vốn không nhớ gì hết.
”Tố Tố, ta nhớ nàng muốn chết.” Một tiếng khàn khàn thổ lộ tất cả, Ngu Quân Duệ đè trên người Diệp Tố Huân, khí tức nóng hừng hực đập vào mặt. Đôimôi Diệp Tố Huân khẽ nhếch, muốn nói lại nói không nên lời, bởi đôi môinóng hổi của hắn áp lên môi nàng.
”A......” Dính mút thật lâu,một tay Ngu Quân Duệ ôm cổ Diệp Tố Huân, vừa hôn vừa niết, một tay xoanắn khắp chỗ trên người nàng, hận không thể vò nát nàng, sau đó nuốttoàn bộ, như vậy thì không cần lo lắng sẽ mất đi rồi.
Diệp TốHuân bắt đầu thở gấp, Ngu Quân Duệ ôn nhu hơi buông môi nàng ra, tayphác họa đỉnh núi, Diệp Tố Huân choáng váng mềm nhũn người, bàn tay nhỏbé giống như có ý thức riêng, chạm vào bộ phận cứng rắn của hắn khi haingười hôn nhau, ngón tay của nàng dọc theo đồ vật kia phác họa, sau đódùng sức cầm chặt văn vê, mắt nhắm nghiền, lông mi rung động, đỏ ửng lan khắp mặt, đầy vẻ mê loạn.
”Tố Tố... Tố Tố...” Ngu Quân Duệgiống như mê muội không ngừng khẽ gọi, bờ môi dán bên tai Diệp Tố Huân,dùng giọng nói trầm thấp thuần hậu câu nói: “Tố Tố, Quân Duệ ca ca muốnăn muội, muội cho Quân Duệ ca ca ăn nhé?”
Diệp Tố Huân đỏ mặt, giọng nhẹ nhàng tinh tế từ hầu phát ra:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522187/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.