Trên sơn đạo có một dã điếm. Một gian lều bằng vải bố, mấy gian phòng lợp bằng cỏ tranh. Thoáng nhìn có thể thấy hết từ đầu này sang đầu kia, vô cùng đơn sơ. Khách điếm này là khách điếm duy nhất trên núi, nằm ngay bên trái sơn đạo. Sơn đạo kéo dài từ hướng tây sang hướng đông, là con đường phải đi qua nếu muốn vào Lăng Châu. Mà ở đây phía trước không có thôn, phía sau không có khách điếm, là nơi có thể nghỉ ngơi ăn uống duy nhất trong vòng mấy dặm. Bởi vậy, mặc dù khách điếm này thoạt nhìn không hợp mắt, nhưng việc buôn bán không tệ.
Mùa xuân ở Lăng Châu, trời mưa không nhiều, nhưng cũng ít có ngày quang đãng. Lăng Châu vào tháng ba, trời thường xuyên đầy mây, nhưng hôm nay lại hiếm hoi có một ngày nắng. Cả một ngày trời trong vắt quang đãng, vạn dặm không mây. Lúc này đúng vào giữa trưa, mặt trời treo ở nơi cao nhất, bầu trời không mây, ánh mặt trời không bị ngăn trở chiếu thẳng xuống mặt đất, chiếu vào người đi đường, đem lại chút cảm giác nóng nực, giống như vào giữa mùa hạ ở Giang Nam.
Trong dã điếm nho nhỏ gần như không còn chỗ ngồi. Người bán hàng rong đi khắp nơi khắp chốn, đại thương nhân buôn bán vải vóc, kiếm khách giang hồ trẻ tuổi, tiêu sư nhận tiền chuyển hàng giúp người khác, còn có cả thư sinh nghèo túng. Vừa nhìn thấy những thứ bọn họ mang trên người, đã có thể đại khái đoán được bọn họ làm nghề gì. Nhưng mà trong số đó có một đôi người, lại khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565706/quyen-7-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.