Ánh nến như hạt đậu, lay động tản ra ánh sáng mờ nhạt. Mùi thảo dược phiêu tán trong phòng, không khí không thể coi là lãng mạn, nhưng rất ấm áp.
Hiểu Vân nằm nửa tựa vào đầu giường, nhìn Triển Chiêu ngồi trước mặt, ôn nhu cười với nàng, trong đầu tràn ngập cảm giác ấm áp. Hai người nhìn nhau, không nói gì, chỉ im lặng.
Qua hồi lâu, Triển Chiêu mới mở miệng. "Đã khỏe hơn chưa?"
Hiểu Vân mỉm cười gật đầu, "Ừ, tốt hơn nhiều rồi, đã không đau như lúc đầu nữa. Hồng Ngọc nói vết thương hồi phục không tệ."
Triển Chiêu gật đầu, "Vậy thì tốt. Đã nhiều ngày nhờ có Đường phu nhân, phải cảm ơn thật tốt."
"Đúng vậy." Hiểu Vân có chút cảm khái, “Gặp được Hồng Ngọc, thật sự rất tốt."
Triển Chiêu nhìn bộ dáng nàng, khẽ nở nụ cười, xoa xoa ngón tay nàng, nhướn mày nói: “Xem ra mấy ngày qua nàng cùng Đường phu nhân đã thân thiết hơn nhiều, tới mức gọi thẳng tục danh của nàng ấy rồi."
Hiểu Vân cười không ngừng, mặt mày không dấu được tâm trạng tốt đẹp. Triển Chiêu thấy nàng như vậy cũng trở nên vui vẻ.
"Đúng rồi, huynh vì sao không cùng bọn họ đi ăn cơm tất niên?” Hiểu Vân quay đầu nhìn ra ngoài, tuy không nhìn thấy gì, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra. Náo nhiệt, ám áp, giống như hôm lễ trừ tịch ở nhà trước đây vậy. Bao đại nhân bọn họ khẳng định còn uống chút rượu, hơn nữa Trương Long Triệu Hổ bọn họ, còn có Bạch Ngọc Đường ngàn chén không say, có lẽ còn hợp lại đấu tửu không chừng.
Triển Chiêu lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565669/quyen-5-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.