Công Tôn Sách đi rồi, Triển Chiêu liền cởi áo khoác, nằm xuống giường. Từ lúc hắn vào giang hồ tới giờ, rất ít khi nằm trên giường vào ban ngày. Trong ký ức, ngoại trừ những lúc bị thương nặng không thể nhúc nhích, hình như không hề có chuyện này. Cho dù rảnh rỗi, bảo hắn ngủ ban ngày, hắn vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Nếu không phải Bao đại nhân đã “mệnh lệnh”, hắn sẽ không nằm trên giường, ngẩn người nhìn đỉnh màn trướng màu xám xịt.
Triển Chiêu nằm im trong chốc lát, cơn buồn ngủ chậm rãi dâng lên, lúc hắn chuẩn bị ngủ mất, đột nhiên oanh một tiếng, cơn buồn ngủ lập tức bị dọa bay tới chín tầng mây. Triển Chiêu phản xạ đưa tay hướng sang bên giường nắm lấy Cự Khuyết, quay đầu lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, lúc này mới buông tay. Có điều, thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt tức giận, đằng đằng sát khí phá cửa mà vào, Triển Chiêu giật mình, lập tức ngồi bật dậy.
Bạch Ngọc Đường một cước đá văng cửa phòng, đi đến trước giường Triển Chiêu, híp lại đôi mắt hoa đào, nhìn Triển Chiêu một hồi lâu, nhìn đến Triển Chiêu cảm thấy sợ hãi. Hắn không phát hiện ra gì chứ? Nếu thật sự như vậy, án này không thể yên...
"Triển đại hiệp, vết thương trên người ngươi không sao chứ?” Bạch Ngọc Đường mở miệng, nhưng giọng nói âm dương quái khí, khiến người ta cả người không thoải mái.
"À..." Triển Chiêu ngẩn người, cười nói. "Không sao, làm phiền Bạch huynh quan tâm." Nói xong, ôm quyền thi lễ với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565663/quyen-4-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.