Hiểu Vân vừa khóc vừa thút thít nói tiếp: “Huynh sao lại không biết yêu quý bản thân như vậy? Tuy thân thể là của huynh, nhưng cũng có người lo lắng, cũng có người khổ sở chứ. Huynh có biết người ta sẽ đau lòng không? Huynh, huynh có biết người ta sẽ khổ sở, sẽ thương tâm không? Ô ô ô..."
"Hiểu Vân, đừng khóc..." Triển Chiêu thấy nàng khóc, trái tim cũng rối loạn, không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng an ủi.
"Ô ô ô, huynh có biết ta có bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu sợ hãi, huynh có biết hay không, ô ô..." Hiểu Vân bắt đầu khóc là khóc không ngừng nổi, khiến Triển Chiêu bắt đầu chân tay luống cuống.
"Hiểu Vân, ta biết..." Nhìn Hiểu Vân khóc tới hoa lê đẫm mưa, trong lòng Triển Chiêu vừa đau vừa hối hận. Sớm biết vậy, nói thế nào cũng không cho nàng nhìn vết thương của mình.
"Không, huynh không biết, huynh căn bản là không biết trong lòng ta đau thế nào, chỉ cần nghĩ nếu huynh có chuyện gì ngoài ý muốn, tim của ta đã đau tới mức không thở nổi, huynh không biết..."
"Hiểu Vân..." Ta sao lại không biết, ta cũng từng đau lòng như vậy, lúc nhìn thấy nàng bị người khác bắt nạt, lúc nhìn thấy nàng một thân đầy máu, nghĩ tới lúc nàng gặp chuyện không may, loại đau đớn như kim đâm vào tim này, ta sao có thể không biết!
"Huynh, ô..." Hiểu Vân vừa khóc vừa nói, cuối cùng đã khóc không thành tiếng.
Triển Chiêu thấy nàng khóc chuyên tâm như vậy, vừa đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565662/quyen-4-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.