Lúc tiểu nhị mang đồ ăn lên, Công Tôn Sách liền đứng dậy đi về phía người nọ. Hiểu Vân nhìn ông, nghe thấy ông nói với người đó:
"Các hạ ở đây uống rượu ăn thịt có phải có chút không thỏa đáng không?!"
Người nọ nghe ông nói vậy ngẩng đầu, nhìn có chút không kiên nhẫn: “Ta uống rượu ăn thịt, liên quan gì tới ngươi, có gì mà không ổn?"
Công Tôn Sách lắc đầu, nhíu hai hàng lông mày nói:
"Chủ nhân của các hạ đang có tang mới, hơn nữa mấy ngày gần đây đều không yên ổn, chỉ sợ trong nhà có vật khác thường. Các hạ không ăn chay, lúc này lại ăn đồ ăn mặn, các hạ không sợ..."
"Không sợ cái gì?" Người nọ nhìn Công Tôn Sách, tay nắm chặt ly rượu, có chút run run.
"Không sợ khiến lệ quỷ quấn thân sao?" Công Tôn Sách khẽ nói.
Người nọ mặt biến trắng bệch, phịch một tiếng đặt mạnh chén xuống bàn, lớn tiếng nói: “Ngươi đừng có yêu ngôn hoặc chúng."
Công Tôn Sách cười khẽ, "Ha ha, lời của kẻ hèn này, yêu ngôn hay không, trong lòng các hạ biết rõ. Kẻ hèn này thấy ấn đường của các hạ biến thành màu đen, nhất định là dính phải oan hồn oán khí của gia chủ, sắp tới chắc chắn sẽ gặp phải việc xấu, có lẽ sẽ đổ máu. Phải biết gia chủ của các hạ là oan hồn, ôm hận mà chết, chết thật thê thảm, còn không thể nhắm mắt, oán khí nặng nề, nếu không hóa giải, tính mạng các hạ sẽ nguy hiểm. Kẻ hèn này đã nói hết lời, tin hay không, đều do các hạ."
Dứt lời, tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565647/quyen-4-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.