Thanh Âm thân thể hơi cứng lại, gật đầu , “Ta chỉ nghĩ là Diệu vương gia không thích nói chuyện”
Xảo nhi ngồi xổm bên cạnh nàng, ghé sát vào tai nàng thấp giọng, “Vẫn chưa có người nào từng nghe Diệu vương gia mở miệng, vừa rồi, chắc là ngươi đoạt đi giấy Tuyên Thành của ngài, nên Diệu vương gia mới tức giận thành như vậy ” .
Thanh Âm nghe Xảo nhi nói nhất thời được cảnh tỉnh , kinh ngạc gật gật đầu .
Chuyện này với hắn mà nói chắc hẳn là điều không vui, mà hôm nay, lại bị nàng phát hiện.
Đem gian phòng dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn không thấy bong dáng Minh Diệu , dưới mái hiên nàng thong thả đi vài bước , thầm nghĩ hay là đi tìm Minh Diệu .
Bởi vì chuyện lần trước nàng lạc đường vô tình đi ngang qua Thánh Tâm điện ,được Diệp nha đầu nhắc nhở nên nàng không dám tùy tiện đi loạn ,đành phải theo trí nhớ qua chín khúc cong mười tám lần quẹo, đi tới ngự hoa viên.
Rất xa, liền trông thấy thân ảnh mặc trường sam lục y , ngồi một mình trong đình , bóng lưng nam tử hiện rõ cô tịch, ở trong mắt nàng, hắn giống như đứa trẻ bị bỏ rơi .
Nàng nhẹ nhàng nhấc làn váy, rón ra rón rén tiến lên,thấy hắn tựa trên bàn đá lạnh buốt khép hờ mi mắt.
Thanh Âm không biết lấy đâu ra can đảm như vậy , duỗi tay ra ở vai trái Minh Diệu vỗ nhè nhẹ.
Nam tử sống lưng cứng đờ, ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi trong suốt của nàng, liền chán ghét đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-no-kieu/136142/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.