“Y là...... do Lăng Uyển Nhi sinh?”
Tuy rằng thấy không quá có khả năng, Dạ Hạo Thiên vẫn là hỏi, thế nhưng chỉ vừa thốt ra, liền rõ ràng cảm giác được không khí bên trong không quá đúng.
Diệp Minh Hàn nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, quanh thân hàn khí đều có thể đông chết người.
Đây là? Cái gì tình huống? Sư đệ hắn không phải đang..... tức giận chứ?
Dạ Hạo Thiên có chút kinh ngạc, phải biết rằng người luyện Ngưng Ngọc quyết là căn bản không có tình tự dao động, thế nhưng một thân hàn khí đang nhắm vào hắn kia thì phải giải thích thế nào?
Dạ Hạo Thiên không rõ, Diệp Nhiên lại biết nguyên do trong đó, lập tức ôn hòa cười, vốn muốn từ Diệp Minh Hàn trong lòng nhảy xuống, nề hà y vừa động, đôi tay kia lại càng càng chặt, ngẩng đầu, Diệp Minh Hàn lại không nhìn y, mà trên tay lại dùng sức thêm.
Thôi, Diệp Nhiên có chút bất đắc dĩ, đành phải nhìn Dạ Hạo Thiên nhẹ nhàng cười.
“Sư điệt Diệp Nhiên, kiến quá sư bá.”
Không thể xoay người, đành phải học cổ nhân chắp tay thi lễ.
Dạ Hạo Thiên quay đầu nhìn y, chỉ thấy hài tử đó tao nhã hữu lễ, khiêm tốn hào phóng, tuy rằng tuổi vẫn còn rất nhỏ, nhưng cũng lộ ra vài phần bất phàm, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
“Nhiên nhi không cần đa lễ, dù sao phụ thân ngươi cho đến giờ cũng có để ta vào mắt đâu.”
Kết quả hai chữ ” Nhiên nhi” vừa ra khỏi miệng, lại bị băng hàn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhien-ngao-han/2361814/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.