Khi Diệp Nhiên tỉnh lại, liền thấy mình bị ôm trong lòng Diệp Minh Hàn, giương mắt nhìn, cảnh vật bốn phía rất nhanh tuột lại phía sau.
Đã hơn nửa đêm còn muốn đi đâu?
Cảm giác được Diệp Nhiên tỉnh, Diệp Minh Hàn dừng lại, đứng trên một nhánh cây bên đường.
“Phụ thân......”
Diệp Nhiên vươn tay muốn kéo mảnh phi da quấn quá chặt ra, lập tức bị Diệp Minh Hàn ngăn lại.
“Giữ lấy, lạnh!”
Diệp Minh Hàn kéo áo choàng lên, chặt chẽ ôm Diệp Nhiên vào trong ngực, không để một chút gió thổi vào.
“Phụ thân, đang đi đâu vậy?”
Tốc độ Diệp Minh Hàn đi rất nhanh, Diệp Nhiên từ vai hắn nhìn ra, cảnh sắc cơ hồ biến ảo trong nháy mắt, thế nhưng y bị bao quá chặt, không hề cảm nhận được chút gió nào.
“Hoàng cung.”
Khi Diệp Minh Hàn dừng lại thì đã đứng trên một bức tường hoàng cung cao vòi vọi, một thân áo trắng bay theo gió, khi bị tuần tra vệ binh phát giác, lại nhanh chóng biến mất, bay thẳng về một nơi.
Diệp Nhiên thần tình mê hoặc.
Bọn họ vào hoàng cung làm gì? Chẳng lẽ vị sư bá kia của y là người trong hoàng cung?
Tuy rằng có nhiều nghi vấn, nhưng Diệp Nhiên lại vẫn im lặng ghé vào lòng Diệp Minh Hàn.
Y không quên, đây là đại nội hoàng cung, tuy rằng phụ thân võ công rất cao, nhưng có một số thứ phiền thức nếu tránh được thì nên tận lực tránh.
Mãi cho đến trước cửa một tiểu viện u nhã yên lặng, Diệp Minh Hàn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhien-ngao-han/2361812/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.