Chương trước
Chương sau
Cố Tri Vi cũng biết Giang Thuật rất chuyên nghiệp.

Từ nhỏ đến lớn anh đã là một học sinh vô cùng ưu tú, tinh thông đủ loại tài nghê, thật sự chính là một nhân tài phát triển toàn diện. Đừng nhìn thấy dáng vẻ si mê AI của anh mà hiểu lầm, khi còn nhỏ anh đã đăng ký rất nhiều lớp học ngoại khóa, loại nào cũng có, Cố Tri Vi hoàn toàn không thể nhớ rõ.

Chẳng qua Giang Thuật khiến người khác có ấn tượng rất sâu với trình độ si mê nghiên cứu Al của anh. Cố Tri Vi cũng chỉ biết những việc này sau khi thích anh, bắt đầu tìm hiểu sâu hơn các khía cạnh khác của anh, lúc đó cô mới phát hiện ra rất nhiều ưu điểm nổi bật ưu tú khác của anh.

Dù sao với tư cách là một đối tượng để người ta thầm yêu thích, Giang Thuật tuyệt đối đủ tư cách, vô cùng ưu tú, có một không hai.

Ngay cả anh trai của Cố Tri Vi, Cố Nghiêu Dã cũng cảm thấy việc cô thích Giang Thuật rất hợp lý. Giang Thuật rất ưu tú, xứng đáng để người khác thầm thương trộm nhớ.

Nhưng vì Cố Tri Vi thích Giang Thuật nên cô luôn đặt mình ở vị trí thấp hơn, trên phương diện tình cảm điều này khiến Cố Nghiêu Dã rất bất mãn với Giang Thuật.

Suy nghĩ của Cố Tri Vi quay về, tầm mắt cô tập trung về phía đám người đang xếp hàng. Âm thầm hít một hơi thật sâu, cô cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào đàn kiến màu đen, từng con từng con nhỏ xíu đang bò trên mặt đất.

Phía sau cô chính là rào chắn, phía sau rào chắn chính là tầm nhìn xa rộng hướng về phía hồ nước. Trời xanh mây trắng, những đàn chim bay qua.

Chiếc ca nô giữa hồ lướt qua mặt nước phía sau nơi Cố Tri Vi đang ngồi, cuốn lên những vòng bọt nước trắng xóa. Trong hồ tựa như đang ẩn giấu một con rồng nước đang bơi ẩn hiện, gió và từng con sóng ẩm ướt đột nhiên càng lúc càng lớn.

Giang Thuật đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào Cố Tri Vi đang ngồi xổm bên rào chắn nghe điện thoại, trong trời đất rộng lớn như thế này, nhìn cô vô cùng nhỏ bé. Giống như giọt nước trong đại dương, hạt cát trong sa mạc. Nhưng khi anh vừa đưa mắt tìm kiếm cô trong đám người đông đúc, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cô.

Trong khung cảnh gió lớn đang thổi mãnh liệt, Cố Tri Vi yếu đuối như một đóa hoa rời, nhìn từ xa, dường như cô có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào. Giang Thuật không khỏi nhanh chân bước về phía cô.

Không biết Cố Tri Vi nhặt được một cây gỗ nhỏ từ nơi nào, cô dùng nó để chơi đùa với đàn kiến nhỏ. Tất cả những gì nên nói và không nên nói cô đều đã nói với Khang Vãn Nịnh. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút đè nén, cô muốn tắt điện thoại, sau đó nhanh chóng chạy đi chơi thử trò ván bay nước.

"Được rồi không nói nữa, tớ đi xếp hàng chơi đây."

Cố Tri Vi dùng cây gậy nhỏ chặn đường đàn kiến.

Trong di động truyền đến giọng điệu không cam lòng của Khang Vãn Ninh: "Đừng mà, trước tiên cậu cứ hỏi Giang Thuật xem anh ấy có đồng ý mang cậu bay hay không?"

“Tớ đã nói với cậu rồi, cậu lớn lên đẹp như vậy, lại nhìn yếu đuối dễ bắt nạt, coi chừng mấy nhân viên công tác đó ăn đậu hũ của cậu đấy.” Khang Vãn Ninh không tiếc lời hù dọa Cố Tri Vi.

Đáng tiếc Cố Tri Vi cũng không phải là một đứa trẻ, cho nên cô cũng không dễ bị hù dọa như vậy: " Cậu đừng có nghĩ người khác đáng khinh như vậy chứ…"

Hơn nữa, xã hội bây giờ có trật tự và pháp luật, ai mà có lá gan lớn như vậy, ban ngày ban mặt, giữa nơi công cộng, ai lại dám hành động táo bạo trắng trợn như vậy chứ.

"Cậu đừng có mà không tin, lúc trước cũng không phải chưa từng có loại tin tức này được tung ra đâu đấy…" Khang Vãn Ninh vẫn còn đang dong dài. Cố Tri Vi lại không muốn nghe cô ấy tiếp tục lải nhải nữa, sau khi chào hỏi thì trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện.

Sau khi thế giới khôi phục sự yên tĩnh như thường. Bên tai cô chỉ còn có tiếng gió, tiếng sóng nước và tiếng các khách du lịch đang ồn ào.



Cuối cùng Cố Tri Vi cũng quyết định buông tha cho đàn kiến nhỏ. Đúng lúc này, một cái bóng đen đột nhiên che phủ trên đầu cô. Cố Tri Vi cúi đầu nhìn xuống đất, đàn kiến nhỏ bị cô trêu chọc đang uốn lượn bò về phía chân của một người đàn ông.

Giang Thuật đột nhiên xuất hiện, khiến Cố Tri Vi cảm thấy rất hoảng hốt. Cô ngẩng đầu lên nheo mắt lại, ý muốn nhìn rõ khuôn mặt đang ngược sáng của người đàn ông. Đáng tiếc tầm nhìn thực sự rất tối, cô chỉ có thể phân biệt được hình dáng đại khái. Nhưng Cố Tri Vi biết, người đến chính là Giang Thuật.

Anh đã thay đồ bơi trên bãi cát, đổi đồ bơi chống năng chuyên nghiệp.

Quần dài màu đen bó sát đôi chân, phác họa hoàn mỹ đường nét cơ thể mềm mại và tràn đầy phong độ của người đàn ông. Vai rộng eo thon, nhìn không sót thứ gì.

Chẳng qua khóa kéo được thiết kế trên áo không được áp sát vào làn da, không thể nhìn rõ cơ bụng của Giang Thuật. Mà phía dưới anh còn mặc thêm một chiếc quần đùi màu đen rộng rãi, tất cả những nơi cần che khuất đều đã được che rất tốt. Điều này khiến Cố Tri Vi thất vọng thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mình.

Đàn kiến nhỏ trên mặt đất ngày càng cách xa bọn họ.

Giang Thuật thấy Cố Tri Vi ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình một lúc lâu, anh cũng đứng bất động không nói lời nào. Cuối cùng khi cô thỏa mãn cúi đầu với đôi mắt hơi thất vọng, trong lòng anh đột nhiên có một cảm giác kì lạ.

Nhưng trước mắt, anh cũng không rảnh để quan tâm đến chuyện này.

Giang Thuật khom lưng, đưa tay kéo Cố Tri Vi đang ngồi xổm trên mặt đất lên: “Đi thôi, đưa em đi trải nghiệm cảm giác bay lên trời cao.” Hành động này của anh khiến Cố Tri Vi không kịp trở tay.

Cô ngồi xổm đã lâu, hai chân cũng trở nên tê rần.

Khi bị người đàn ông kéo lên từ trên mặt đất, cảm giác như có gai đâm từ lòng bàn chân lập tức truyền ra khắp cơ thể. Cố Tri Vi không nhịn được hô đau một tiếng, cong lưng lại, không chịu tiến về phía trước nửa bước.

Lúc này Giang Thuật mới nhận ra được gì đó, anh cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cố Tri Vi, lông mày dài hơi cay lại: "Chân bị tê sao?" Cô Tri Vi gật đầu, nhỏ giọng khẽ rên một tiếng, tựa hồ lại sắp ngồi xổm xuống.

Giang Thuật giữ cô lại: "Nếu ngồi xuống sẽ càng tê hơn…"

“…” Cố Tri Vi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ ra sự ủy khuất và nghẹn ngào. Ánh mắt đó vô cùng đáng thương, dường như đang hỏi Giang Thuật bây giờ cô nên làm gì đây.

Trong lòng Giang Thuật bỗng nhiên mềm nhũn, trầm giọng hỏi cô: "Tôi cõng em nhé?"

Cố Tri Vi: "!!"

Cố Tri Vi kinh hãi tột độ, đôi mắt hạnh của cô trừng to nhìn chằm chằm vào người đàn ông, thậm chí quên luôn cả cảm giác châm chích khó chịu ở chân.

“…Hay là ôm?” Giang Thuật nhìn không hiểu biểu cảm của cô. Thấy cô không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn mình, trái tim đột nhiên đập nhanh một cách khó hiểu.

Cuối cùng Cố Tri Vi cũng hồi phục tinh thần trước câu hỏi của người đàn ông, cô thu lại ánh mắt kinh ngạc. Cô lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ ôm và còng thì cái nào tốt hơn.

Cuối cùng, linh quang chợt lóe, cô đứng thẳng thân thể, nghiêm túc hỏi Giang Thuật: "Lúc nãy anh đi mượn thiết bị sao?"



Giang Thuật: "..."

Anh trố mắt nhìn, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Cố Tri Vi. Vừa rồi bọn họ rõ ràng đang nói chuyện về cái chân tê của cô, không phải bây giờ nên suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn sao?

Tuy rằng Giang Thuật không thể nào hiểu được lối tư duy bay bổng của Cố Tri Vi, nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi của cô: "Đúng vậy, ngoại trừ thiết bị, còn mua thêm một bộ quần áo." Chính là bộ quần áo mà anh đang mặc trên người.

Cố Tri Vi gật gật đầu, dáng vẻ hiểu rõ, sau đó lại tiếp tục hỏi người đàn ông: "Vậy anh muốn đích thân mang theo tôi chơi ván bay nước sao?” Khi cô nói chuyện còn chỉ vào nhân viên công tác và khách du lịch đang bay giữa hồ.

Giang Thuật nhìn thoáng qua, gật đầu, có chút không rõ nguyên nhân: “Không phải vừa rồi em nói muốn trải nghiệm cảm giác bay lên trời cao sao?” Anh cho rằng, ý lúc đó của Cố Tri Vi chính là muốn anh mang cô đi chơi.

Cố Tri Vi đã xác định được suy nghĩ trong lòng, khóe môi nhịn không được cong lên, nụ cười nhạt lộ ra lúm đồng tiền: “Giang Thuật, anh thật tốt!”

“Chúng ta đi thôi, đi ngay bây giờ!” Nói xong, Cố Tri Vi lập tức chủ động nắm chặt cánh tay người đàn ông, kéo tay anh đi về phía trước. Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, có lẽ chân cũng không còn tê nữa rồi.

Giang Thuật vẫn còn đang chìm đắm trong nụ cười vừa rồi của Cố Tri Vi, anh có cảm giác như mình đang đối diện với mặt biển, hoa nở xuân về. Tốc độ nhịp đập của trái tim anh không chỉ không giảm mà còn tăng. Tùy ý để Cố Tri Vi kéo tay anh đi về phía trước.

Cách lớp đồ bơi mỏng manh, Giang Thuật có thể cảm nhận được sự mềm mại của Cố Tri Vi. Hơn nữa hôm nay cô cũng mặc đồ rất mỏng.

Sau lớp áo chống nước nửa trong suốt, đồ bơi màu hồng nhạt hoàn toàn không thể che giấu làn da trắng như bạch ngọc, giống như hoa anh đào trong rừng tuyết trắng. Giang Thuật chỉ tình cờ liếc mắt nhìn qua, cảnh tượng này đã thâm nhập vào đáy lòng anh. Chẳng sợ dù ánh mắt anh chỉ dừng lại một giây, rồi lập tức ngoảnh mặt lảng tránh. Nhưng đáy lòng vẫn như có một ngọn lửa lớn, đó là sự ngờ khạo, háo hức và xúc động. Một ngọn lửa phá tan lớp băng mỏng, bùng cháy mãnh liệt.

Mãi cho đến khi đi hồ nước có nhân viên công tác của trò chơi ván nước bay, Cố Tri Vi muốn buông tay Giang Thuật ra, hối thúc anh mau chóng mặc thiết bị vào rồi đi xuống nước. Còn bản thân cô thì lại đi theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác, vào chờ ở khu vực VIP.

Cố Tri Vi đợi khoản nửa tiếng cuối cùng cũng nhìn thấy Giang Thuật.

Hiển nhiên anh đã mặc xong đồ bảo hộ và thiết bị bay trên mặt nước, nhờ vào động cơ truyền lực, đầu tiên anh thử chậm rãi bay lên khỏi mặt nước. Trong giây phút người đàn ông thành công bay lên, Cố Tri Vi nhịn không được hét chói tai vui sướng vì anh.

Sau khi dần dần thích ứng với thiết bị, Giang Thuật đã tìm lại được cảm giác, bắt đầu nếm thử đủ loại trạng thái khác nhau. Hai thác nước trắng xóa dưới lòng bàn chân anh trở thành khung cảnh vô cùng xinh đẹp trong mắt Cố Tri Vi.

Trong tiếng hoan hô của Cố Tri Vi, Giang Thuật đạp lên ngọn gió và từng con sóng, thậm chí còn giống như những con cá heo, lao thẳng xuống nước rồi lại nhảy lên, hoàn thành những động tác có độ khó vô cùng cao.

Đám đông du khách đứng trên bờ vỗ tay cổ vũ cho anh.

Trong khoảng thời gian ngắn, kỹ thuật chói lọi của Giang Thuật khiến anh trở thành tiêu điểm chú ý trong khu vực hồ nước này. Ngay cả nhân viên công tác của công viên nước cũng không khỏi khen ngợi anh bên tai Cố Tri Vi: "Bạn trai của cô thật lợi hại! Rất đẹp trai đấy!"

Cố Tri Vi liên tục gật đầu, trong lòng kích động đến mức không thể kìm chế được. Nhưng cô vẫn vô thức sửa lời của nhân viên công tác cho đúng: "Không phải bạn trai, anh ấy là chồng tôi."

Trong khoảnh khắc Cố Tri Vi vừa dứt lời. Giang Thuật đã hoàn toàn khống chế được ván bay nước di chuyển về phía cô

Người đàn ông đi đến cuốn theo gió và nước ẩm ướt, nháy mắt đã đến trước mặt Cố Tri Vi, cách cô một cánh cửa bảo vệ. Giang Thuật ra hiệu cho nhân viên công tác mở cửa bảo vệ ra giúp anh, gương mặt lạnh lùng tuấn tú của anh dính đầy nước, càng thêm lạnh lẽo đẹp trai. Sau khi cửa mở ra, Giang Thuật vươn tay với Cố Tri Vi, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính, át đi tất cả những tiếng ồn ào xung quanh: "Cố Tri Vi, đến đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.