“Ta đoán được đại nhân sẽ trả lời như thế.” Trác Thiếu Viêm nhìn ông ta chằm chằm: “Có điều giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Sự việc lần này của Thẩm tướng quân xong xuôi, ta đã đổi thân binh một lượt rồi, người mà Cố đại nhân năm đó cài vào, giờ đây một người cũng không còn.”
Cố Dịch một lúc lặng người. Ông ta hơi ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn người con gái cách ông nửa bước. Chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi đã gột sạch dấu tích tù tội cùng với vệt máu, trong đôi mắt kia khắc đầy dã tâm, lặng lẽ mà rõ ràng đủ thấy nàng kín kẽ thế nào, hồi đó nàng bị tính kế, liền tính kế trả lại người. Trong ánh đèn đồng ảm đạm, dưới khôi giáp mờ mờ ảo ảo của nàng, lờ mờ phản chiếu một người thiếu nữ đang tức giận đến run người.
“Năm đó…” Trong lúc lơ đãng ông ta chậm rãi nói, nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại, rồi im bặt không nói nữa.
Trong vũng máu, nàng ôm kiếm ngồi trên mặt đất, gân xanh hai cánh tay nổi lên, ngón tay run rẩy dữ dội. Máu đặc sệt men theo đường lát gạch từ từ lan ra, thấm vào vạt váy của nàng. Nàng thở hổn hển, vì uất hận, vì phẫn nộ, vì không cam lòng, vì đấu tranh quyết liệt. Giọt mồ hôi lăn dài trên trán, ánh mắt mơ hồ, nàng đưa tay quệt qua khoé mắt, đợi đến lúc ánh mắt trở nên rõ ràng, thì nhìn thấy một người đàn ông trước mặt đang đứng ngược sáng. Bất thình lình, nàng chĩa kiếm về phía người nọ, nhưng giọng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nga-thien-thu/1147774/chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.