Thẩm Dục Chương đứng trên cao, nhìn xuống cánh đồng bát ngát ngoài quan ải. Gió bắc buổi sớm đánh lên tường thành. Lá cờ chữ “Trác” phất qua bờ luỹ phô bày sự tức giận, thổi lên khuôn mặt vô cảm của hắn thêm thấm lạnh. Mặt trời ló rạng đông, bức tường vững chắc đổ bóng lớn lót đường cho đội ngũ chầm chậm tiến vào địa hạt quan ải đến lạnh lùng. Người thủ thành sai quân lính tiến lên, theo thường lệ kiểm tra quan điệp[1], lát sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, rất nhanh quay lại cổng thành ra lệnh cho qua. Dẫn đầu là một chàng trai trẻ tuổi, y phục mộc mạc, búi tóc đơn giản, không mặc khôi giáp. Người nọ từ đầu tới cuối không thốt ra một chữ, nhưng tư thái ngạo nghễ, khí độ oai hùng, những người tuổi trẻ khó mà có được tư thế bực này. Thẩm Dục Chương không kìm được mà nhìn người nọ thêm hai lần, rồi sau đó lúc người nọ thúc ngựa đến gần cổng thành quan ải Kim Hiệp, ngẩng đầu nhìn về phía xa, khi nhìn thấy bóng dáng Thẩm Dục Chương, từ từ giơ tay phải đang cầm roi ngựa đặt trước trán, giống như che chắn ánh mặt trời chói chang, lại giống như từ xa mà thi lễ với hắn. Thẩm Dục Chương ánh mắt không dời nhìn lại, nháy mắt trong lòng đã biết thân phận của người nọ.
Chú thích:
[1] Quan điệp: Giấy tờ tuỳ thân do quan phủ cấp.
Trong doanh trướng được dựng tạm ngoài quan thành, Trác Thiếu Viêm vừa ăn sáng, vừa nghe Giang Dự Nhiên đến hồi báo lúc trước khi rời quan ải: “Quân lính trong quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nga-thien-thu/1147772/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.