Ôn Dư không sao cả cười: "Không có gì."
Diệp Kỳ Trăn không biết lại nói gì, cùng người khác che ô, nàng đã quen là người chịu ướt vai. Mà hiện tại lại ngược lại, nàng nhìn Ôn Dư, tâm tình vi diệu. Ôn Dư hôm nay mặc áo sơmi mỏng, một mảnh đã bị mưa ướt nhẹp dán trên cánh tay mảnh khảnh.
Cứ việc Ôn Dư nói không có gì, Diệp Kỳ Trăn vẫn khăng khăng đem dù che hướng Ôn Dư, nàng băn khoăn, tình nguyện mình bị ướt.
Ôn Dư xem ở trong mắt, không nói gì, tiếp tục đi.
Mưa tí tách tí tách rơi, hai người nện bước không nhanh không chậm, dọc theo đường đi không nói gì. Thư viện đến ký túc xá vườn đông mất chừng năm sáu phút, không tính xa.
Diệp Kỳ Trăn ngẫu nhiên cảm thấy mặt ngứa, là gió thổi tóc Ôn Dư phất qua má nàng, mang theo nhàn nhạt hương khí dễ chịu. Nàng nằm mơ cũng không thể tưởng được, nàng cùng Ôn Dư sẽ có lúc hài hòa như vậy, thân mình sát bên nhau cùng che một chiếc ô, đội mưa đội gió, hướng một cùng một phương.
Sắp tới ký túc xá vườn đông, mưa nhỏ, như sợi mỏng, gió cũng thổi tan mây đen, thậm chí có vẻ trong lên.
"Tới rồi."
Tòa nhà số 9 vườn đông, Ôn Dư nhìn biển tên, đối Diệp Kỳ Trăn nói: "Tôi đi đây."
"Ân, cảm ơn." Diệp Kỳ Trăn ân cần nói lời cảm tạ.
Ôn Dư đứng ở tại chỗ, lại nhìn Diệp Kỳ Trăn, thấy đối phương tựa hồ không muốn nói gì thêm, nàng thản nhiên xõa tóc, cười, ngữ khí bình đạm: "Trở về tắm rửa đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nga-tam-dong/1149735/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.