Chương trước
Chương sau
Kỳ Uẩn là ở cấp hai liền ý thức được mình thích con gái, hơn nữa đời này chỉ biết thích con gái. Căn cứ kinh nghiệm của nàng, ánh mắt thẳng nữ cùng les nhìn nữ sinh là có khác biệt.
Có như vậy trong nháy mắt.
Nàng có ảo giác Ôn Dư cũng giống nàng.
Hỏi xong, Kỳ Uẩn yên lặng nhìn Ôn Dư, tưởng bắt giữ đến một ít dấu vết để lộ trên mặt đối phương.
Cảm xúc Ôn Dư cơ hồ không dao động, đầu tiên là ném một nụ cười xinh đẹp lãnh đạm về phía Kỳ Uẩn, sau đó mới hỏi lại: "Cậu nghĩ sao?"
Giống như đáp án cho vấn đề này quá rõ ràng, căn bản không cần thừa thãi mà trả lời.
Kỳ Uẩn cũng thấy chính mình nghĩ nhiều, trong ấn tượng, Ôn Dư trước nay chưa từng ái muội cùng nam sinh nào. Cùng trường lâu như vậy, nàng không nghe Ôn Dư nói đến chuyện tình cảm, vẫn luôn là bí ẩn. Nếu nói trái tim nữ nhân như kim dưới đáy biển, nàng tưởng, trái tim Ôn Dư chính là kim dưới rãnh biển Mariana.
Ôn Dư gác xuống đũa, nàng ăn uống ít, mì sợi mới ăn mấy miếng liền không còn muốn ăn, đây cũng là nguyên do nàng gầy. Nàng không có hứng thú với đồ ăn, có đôi khi ở phòng vẽ tranh ngây ngốc một ngày, liền ăn thanh năng lượng đỡ đói, duy trì nhu cầu cơ bản thôi.
"Nói, Diệp Kỳ Trăn còn khá xinh đẹp, cười lên đáng yêu lạ." Kỳ Uẩn liền chuyển đề tài, dù sao cái miệng chính là không thể rảnh rỗi.
Nhắc tới Diệp Kỳ Trăn, Ôn Dư dừng một chút, nàng cúi đầu nhấp nước dùng, thản nhiên hỏi: "Muốn theo đuổi người ta?"
"Suy nghĩ nhiều ——" Kỳ Uẩn thở dài một hơi, nhớ tới đều là nước mắt, "Tôi nào còn dám yêu đương a."
Trải qua một đoạn cảm tình thất bại, Kỳ Uẩn hiện tại thực lý trí. Lúc trước nàng thích một cô gái, thiên chân cho rằng sẽ luôn ở bên nhau, kết quả người đó quay đầu liền tìm bạn trai, còn đường hoàng nói về sau phải làm người bình thường.
Kỳ Uẩn bên ngoài nhìn hoạt bát lắm lời, lúc trước vì chia tay suýt nữa cắt cổ tay tự sát, may mắn Ôn Dư kịp thời phát hiện, sau nàng còn giới thiệu bác sĩ tâm lý giúp Kỳ uẩn. Nàng cùng Kỳ Uẩn chính là như vậy quen nhau, Kỳ Uẩn cũng là người duy nhất coi như thân thiết với nàng.
"Lần sau yêu đương tỉnh táo chút." Ôn Dư nhìn thấu không nói toạc, Kỳ Uẩn ngoài miệng không sao cả, kỳ thật nội tâm vẫn khát khao có người thấu hiểu có người làm bạn. Nàng hiểu tâm tình này.
Kỳ Uẩn tuy rằng thích nữ giới, cũng thực thích dáng vẻ của Ôn Dư, nhưng nàng đối Ôn Dư chưa bao giờ có ý tưởng không an phận. Thứ nhất Ôn Dư có khả năng cao là thẳng nữ; thứ hai nàng hiểu biết Ôn Dư ít nhiều, một người cái gì cũng không để bụng, nội tâm đều như khối băng, ở chuyện tình cảm cũng sẽ không đáp lại bao nhiêu chân tình.
Nàng nhớ rõ Ôn Dư nói một câu: Chỉ cần không để bụng liền sẽ không bị thương tổn.
Lời này là có đạo lý.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy, Ôn Dư quá tuyệt.
"Ngẩn người làm gì? Ăn xong rồi đi thôi." Lảm nhảm một chút rồi an tĩnh không nói lời nào, Ôn Dư ngược lại có chút không quen.
"Tôi suy nghĩ, cậu nếu là chân chính động tâm với một người sẽ như thế nào a?" Kỳ Uẩn dựa vào ghế dựa, lười nhác đánh giá Ôn Dư, nàng thiệt tình tò mò cái này, nàng mạc danh muốn nhìn bộ dáng Ôn Dư cái gì cũng đều khinh thường kia bị người ăn đến gắt gao.
Động tâm? Ôn Dư vân đạm phong khinh cười, người theo đuổi nàng không ít, nàng cũng không biết cái gì là động tâm.
-
Cuối tháng 9, mùa hạ Nam thành chỉ còn cái đuôi, chịu đựng mặt trời chói chang nửa tháng, quân huấn rốt cuộc kết thúc.
Diệp Kỳ Trăn thực mau quen với sinh hoạt tập thể ở đại học, hết thảy đều đâu vào đấy, gió êm sóng lặng...... Trừ bỏ nàng cùng Ôn Dư lại ở trường học diễn đàn "battle" một phen.
Sự tình bắt đầu với một bài đăng trên diễn đàn. Bài đăng quảng cáo đoạn phim mới nhất về vườn trường Đại học Z, nàng cùng Ôn Dư vừa lúc đều ở trong video, xem hình ảnh là lúc quân huấn, Diệp Kỳ Trăn xuất hiện ở hai phút linh tám giây, Ôn Dư ở hai phút ba mươi giây. Còn có người cố ý chụp các nàng cận cảnh.
"Diệp Diệp, cậu thật sự nổi tiếng, thật nhiều người hỏi cậu học khoa nào, tôi dự cảm cậu sẽ là người thứ nhất thoát đơn ở phòng chúng ta!" La Bối vĩnh viễn ở tuyến đầu ăn dưa, đang gặm khoai tây miếng, thích thú xem diễn đàn.
Diễn đàn 800 năm không náo nhiệt như vậy.
—— tiểu tỷ tỷ hai phút ba mươi giây quá đẹp
—— thích hai phút linh tám giây! Ngọt ngào a!
—— muốn biết hai phút ba mươi giây là khoa nào?
—— hình như là học viện mỹ thuật
—— hai phút linh tám giây là khoa nào
—— muội tử hai phút linh tám giây là khoa báo chí chúng ta
......
Vốn dĩ mọi người thảo luận còn tính bình thường, cố tình có người trong cuộc trả lời: Các nàng ở cao trung là tình địch, đối chọi từ lâu [ cười khóc ]
—— cùng trường, tôi cũng nghe nói qua [ cười khóc ]
......
Lại là tình địch, Diệp Kỳ Trăn nghĩ nàng cùng Ôn Dư duyên phận có bao nhiêu sâu, đến đại học đều chạy không thoát ràng buộc. Diệp Kỳ Trăn còn nhớ rõ lúc trước ở sân thể dục không cẩn thận đem nước chanh đổ vào trên người Ôn Dư, kết quả ngày hôm sau trường học liền đồn đại, nói hai nàng ở sân thể dục thiếu chút nữa đánh nhau.
Lúc này lại có người đăng:
—— cảm giác quan hệ giữa các nàng khá tốt a
——[ ảnh chụp ]
—— tôi bị đánh gục
Ảnh chụp bị tung ra, nội dung của bài đăng bắt đầu thay đổi hẳn.
—— sao lại thế này, tôi cũng bị đánh gục
—— mỹ nữ dán dán yyds
—— bức ảnh này thật tuyệt mỹ
—— đừng làm tình địch, xin hai người ở bên nhau đi
>/>
......
Diệp Kỳ Trăn click mở hình ảnh, ảnh chụp không biết là ai chụp lén nàng cùng Ôn Dư ôm nhau.
Nhìn đến phía dưới toàn là thật xứng đôi, Diệp Kỳ Trăn trợn tròn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ biến thành hướng này, lại xem ảnh chụp. Nàng cùng Ôn Dư mặt dán mặt đối diện, ánh mắt quả thực "Liếc mắt đưa tình".
Cái gì......
Bên kia phòng ngủ, Kỳ Uẩn đã cười rồi, nàng vui sướng khi người gặp họa cùng Ôn Dư nói: "Nhìn xem tôi gửi cậu, cậu cùng tình địch lại nổi tiếng."
Ôn Dư nghe xong, thuận tay click mở ảnh Kỳ Uẩn gửi tới, đầu ngón tay lướt nhanh ở trên màn hình di động, lướt đến tấm ảnh chụp chung cùng Diệp Kỳ Trăn kia, ngừng lại nhìn chằm chằm.
Muốn cười.
Một hai giây sau.
Ma xui quỷ khiến......
Lưu lại hình ảnh.
"Hai ngươi như vậy nhìn rất xứng đôi." Kỳ Uẩn ngẩng đầu, vẻ mặt đứng đắn đối Ôn Dư nói, "Có thể suy xét một chút."
"Nhàm chán." Ôn Dư ném xuống hai chữ, tắm rửa đi.
-
Mười một nghỉ dài ngày, trong ký túc xá chỉ có Diệp Kỳ Trăn một người ở lại, nghĩ về nhà cũng là một người, chi bằng ở lại trường, làm quen với môi trường xung quanh. Đường Đường cùng bạn trai ra ngoài chơi, trước đó còn hỏi nàng có muốn đi cùng không, nàng tự nhiên cự tuyệt, không muốn làm bóng đèn di động.
Ra phòng đọc thư viện lầu 4.
Diệp Kỳ Trăn đi đến hành lang dài, ghé vào lan can hít thở không khí, đọc xong một hồi lâu, hai mắt mệt mỏi. Nàng thích đi thư viện, nghỉ ngơi cả ngày cũng sẽ không cảm thấy buồn chán. Đương nhiên, nếu có người đi cùng nhau liền càng tốt.
Một người nhìn bên ngoài ngẩn người, mỗi lúc này, nàng luôn hâm mộ Đường Đường, có đối tượng hợp nhau vui vẻ cùng nhau có thể khoe ra.
Một lát sau, âm u mây đen cuốn qua không trung, ấp ủ một trận mưa to. Hôm nay không phải nhiều mây sao? Diệp Kỳ Trăn lấy ra di động click mở thời tiết, dự báo cư nhiên đổi thành có mưa.
Trong lòng mắng một câu.
Dự báo hỏng rồi.
Nàng nhìn thời gian, hiện tại là bốn giờ rưỡi, đang kỳ nghỉ thư viện đóng cửa lúc 5 giờ, đúng lúc sắp đi về. Diệp Kỳ Trăn không mang dù, vì thế trở lại phòng đọc thu thập cặp sách, vội vàng chuẩn bị rời đi.
Đến lầu một, Diệp Kỳ Trăn nghe được tiếng mưa rơi, chờ nàng tới cửa, mưa ào ào, như chuỗi hạt châu bị chặt đứt rơi xuống đất, diễu võ dương oai giống nhau, một chùm hoa mưa hân hoan nở rộ.
Diệp Kỳ Trăn nhìn trời, trong lòng lại mắng một câu, xui xẻo.
Chờ đi, phỏng chừng cũng mưa không được bao lâu.
Quanh mình người có dù cũng đang đợi, mưa thật sự quá lớn.
Liền như vậy đợi hơn mười phút, dài lâu đến giống một thế kỷ, Diệp Kỳ Trăn nhìn quanh, mưa còn đang rơi, không hề có vẻ sắp ngớt. Người có dù đã không có kiên nhẫn, sôi nổi mở ô dầm mưa đi ra ngoài.
Diệp Kỳ Trăn không dù, một bước khó đi, tuy nói mưa nhỏ chút, nhưng liền như vậy chạy về ký túc xá khẳng định sẽ thành gà rớt vào nồi canh. Nàng lại quay đầu lại nhìn thư viện, nghe nói trong đó có thể mượn dù của trường, chỉ là hiện tại là kỳ nghỉ, hẳn là không có nhân viên công tác.
Mưa tựa hồ lại nhỏ chút. Diệp Kỳ Trăn biết Đường Tiêu cũng không trở về, lúc này định gọi Đường Tiêu, ngẫm lại lại quá phiền toái, cùng lắm thì xối mưa vài phút, lại về ký túc xá tắm rửa.
Diệp Kỳ Trăn nghĩ, nói làm liền làm, bước nhanh đi ra ngoài, vừa gặp mưa mới phát hiện, mưa lớn hơn rất nhiều so nàng tưởng tượng. Thật sẽ thành gà rớt vào nồi canh.
"Diệp Kỳ Trăn."
Phía sau có người chạy tới, nghe được tên, Diệp Kỳ Trăn quay đầu lại, cánh tay đã bị người nắm lấy, một cây dù đen giúp nàng chắn đi mưa gió.
"Cậu liền tính toán đội trở về?" Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn tóc mái trên trán đẫm thành từng mảng, vừa muốn cười, nàng đem dù che cho Diệp Kỳ Trăn, "Đi, tôi đưa cậu đi."
Giữa tiếng gió tiếng mưa rơi, thanh âm Ôn Dư có vẻ mơ hồ, nhưng Diệp Kỳ Trăn nghe rõ, nàng bị nước mưa mờ đôi mắt, hai mắt hơi nước mênh mông nhìn Ôn Dư, lúc này mới hoàn toàn ý thức được, Ôn Dư đối nàng cười trước nay đều không có ác ý.
"Đi đi." Ôn Dư nhìn trước mắt người khổ sở ủy khuất, tiếng nói đều không tự giác trở nên mềm nhẹ.
Vai kề vai đi như vậy một đoạn, Diệp Kỳ Trăn quay đầu nhìn về phía Ôn Dư, "...... Cảm ơn."
Ôn Dư cũng quay đầu, rũ mắt nhìn nàng: "Hiện tại mới nói cảm ơn, phản ứng chậm như vậy?"
Diệp Kỳ Trăn đột nhiên không kịp phòng ngừa cười đến đôi mắt cong cong.
Ôn Dư đi theo mỉm cười, mỗi lần nhìn Diệp Kỳ Trăn cười như vậy, liền sẽ tâm tình tốt lên. Hồi tưởng lúc ở cao trung, cơm chiều xong nàng thường tranh thủ thời gian nghỉ trốn ở phòng vẽ tranh, nàng thường xuyên có thể nhìn đến một người nữ sinh bên bồn hoa ngoài cửa sổ đọc sách, cười lên thực ngọt. Không phải người khác, chính là Diệp Kỳ Trăn.
Mưa không tính đặc biệt lớn, nhưng gió lớn tạt nước mưa lên trên người. Hai người chung một chiếc dù, đi về phía ký túc xá.
Diệp Kỳ Trăn ngại làm Ôn Dư đưa nàng quá xa, mới không đi được bao lâu, nàng liền đối với Ôn Dư nói: "Liền đến đây đi, không còn xa."
Ôn Dư lời ít mà ý nhiều: "Không có việc gì, tôi tiện đường."
Diệp Kỳ Trăn đột nhiên trong lòng ấm áp, mới phát hiện Ôn Dư bất động thanh sắc đem dù nghiêng về phía chính mình, thế cho nên ống tay áo trái của nàng đều ướt đẫm. Nàng sát lại phía Ôn Dư, sau đó nắm lấy cán dù.
"Làm sao vậy?" Ôn Dư hỏi.
"Cậu đều ướt, qua đây đi." Diệp Kỳ Trăn bắt lấy cán dù nghiêng về hướng Ôn Dư.
Tác giả có lời muốn nói: Khóc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.