Tiền nhi nhìn cáigương trước mắt soi đến soi đi, bên trong lộ ra diễn cảm bất mãn của chủ tử, thật sự là không có cách nào lý giải được.
“Chủ tử, người đang nhìn cái gì vậy?”
“Tiền nhi, em nói hai mắt của ta đẹp hay là của Mai Nhược Hàm đẹp?” Thẩm Thất ở trước cái gương rề rà một buổi sáng, lúc thì nhíu mày, lúc thì vuimừng hớn hở, lúc thì bày ra vẻ mặt ‘sương mù che phủ trời núi’, nhưnglàm thế nào cũng không làm ra được ánh mắt thống khổ dịu dàng khiếnngười đứt ruột đứt gan giống như Mai Nhược Hàm, Thẩm Thất có một tiathất bại.
Thân thể của Tiền nhi lảo đảo một cái, cảm thấydường như Thẩm Thất đã thay đổi, nàng chưa bao giờ hỏi ra vấn đề tự tinày. “Đương nhiên là của chủ tử đẹp.”
Thẩm Thất dẩu môi,”Quên đi.” Nàng dám chắc Tiền nhi sẽ nói như vậy. “À, lời nói ngày đócủa Vương gia, ngươi đừng để trong lòng.” Thẩm Thất âm thầm chột dạ, bởi vì tư tâm của nàng cũng đang kích động.
“Tiền nhi khôngdám. Nô tì cũng không hy vọng xa vời với Vương gia, mỗi ngày nhìn thấychủ tử người bị Vương gia chọc đến cười khóc lẫn lộn, chuyện dày vò nhưvậy tim gan của Tiền nhi chịu không nổi.” Tiền nhi bĩu môi nói.
“Được rồi, ít nói nhảm đi.” Thẩm Thất cười mắng. “Đợi sau này em có phu quân, nhìn xem còn dám chê cười ta hay không?” Thẩm Thất điểm nhẹ lên tráncủa Tiền nhi.
Thẩm Thất mới nói xong lời này liền nhìn thấyHàn Sâm tiến vào phòng, người hầu hầu hạ y cởi mũ trùm đầu ra, “Bênngoài rất lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-lang/58914/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.