Hàn Sâm giống như không cảm thấy, chỉ khóa lên ánh mắt của nàng không dichuyển, ngón tay linh hoạt tháo váy ngoài của nàng xuống.
“Thiếp sợ.” Thẩm Thất một phát bắt được tay của Hàn Sâm, tuy rằng trước khixuất giá đã có người đặc biệt đến giúp nàng truyền thụ việc cần phải làm của một đêm này, nhưng nàng vẫn sợ hãi.
Hàn Sâm nhẹ nhàngcười một tiếng, nụ cười vốn nên tuyệt trần thoát tục thanh nhã, nhưng cố tình mang theo một tia tà khí nói không nên lời, thậm chí là ác ý, Thẩm Thất càng thêm mê muội ở trong đó.
Hàn Sâm vẫn không nóigì, thậm chí mang theo ác ý dùng sức xé quần áo trong của nàng ra, để lộ ra tiểu y. Thẩm Thất biết y cố ý giở trò xấu, nhưng cả người nàng lạikhông có bất kỳ lực đạo nào. Tay của Hàn Sâm khẽ nắm lấy ngực của ThẩmThất, khiến nàng nhất thời run lên, nơi này chưa từng bị người nào chạmqua, Thẩm Thất vừa thẹn vừa vội, “Đừng.” Nước mắt theo gương mặt nhỏxuống. Ngày thường nàng uy phong quen rồi, làm sao bị người bắt nạt nhưvậy.
Đáng tiếc động tác của Hàn Sâm chẳng những không dừnglại, nghiễm nhiên có xu thế càng lúc càng mãnh liệt, Thẩm Thất thấy y ác ý xoa nắn, mặc dù không cảm thấy đau đớn, nhưng cảm giác nhục nhã nàylại khiến người ta không thể chịu đựng được, cho nên Thẩm Thất càng phát ra ủy khuất. Nàng cảm thấy Hàn Sâm không nên đối với nàng như vậy, ynên nhường nàng, sủng ái nàng, sao có thể bắt nạt nàng như vậy, rõ ràngnàng đã nói ‘đừng’. Nước mắt của Thẩm Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-lang/58911/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.