Lúc bông tuyết bay đầy trời, cũng là ngày Thẩm Thất xuất giá. Xưa nay nàngkhông thích mùa đông, không thích y phục cồng kềnh không chịu nổi, chonên khắp nơi Thẩm phủ đều đốt lò hương, chỉ vì để vị Thất cô nương nàycảm thấy khắp nơi như mùa xuân. Bất quá hôm nay lại là ngoại lệ, ThẩmThất trộm xốc khăn voan và mành lên, từ trong khe hỡ nhìn bông tuyết bay đầy trời ở bên ngoài, giống như những bông tuyết này chính là kháchnhân đến chúc mừng nàng, chỉ cần nàng nghĩ tới người kia, trong lòngtràn đầy hơi nóng, cho nên không cảm thấy mùa đông này lạnh bao nhiêu.
Mặc dù mũ phượng, khăn quàng vai gần như muốn đè cong cổ của nàng, nhưngnàng cũng không có một chút không vui. Trước đây lúc tỷ tỷ nàng xuấtgiá, nàng cũng từng tò mò thử qua giá y của các nàng, chỉ cảm thấy phinhân* có thể chịu được, còn từng khoe khoang khoác lác tuyệt đối sẽkhông chịu loại thống khổ này, hiện giờ lại cam tâm tình nguyện mặc giá y rất nặng nề. Mặc dù nghi thức rườm rà phiền lòng, nhưng nàng vẫn tĩnhtâm vâng theo, cuối cùng là ở trong phòng tân hôn chờ đợi người kia. (* phi nhân: người không bình thường, ý nói chỉ có người không bình thường mới có thể chịu được)
Ban đêm thật lâu sau mới nghe được có tiếng bước chân bắt đầu đi vào. ThẩmThất cả kinh trong lòng, vội vàng sửa sang lại khăn voan trên đầu, đoantrang ngồi chờ.
“Vương gia.” Hỉ nương ở một bên đôn thân hành lễ.
Thẩm Thất chỉ nhìn thấy một đôi giày thêu Bàn Long đỏ rực xuất hiện trướcmắt mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-lang/58910/chuong-1-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.