“Nói bậy, rõ ràng ta mời…” Hai chữ Tiếu Ngọc, Thẩm Thất không dám nói ra, bởi vì bị nụ cười thản nhiên nhưng chứa đầy uy hiếp của Hàn Sâm đe dọa, giống như nếu Thẩm Thất dám nói ra hai chữ kia, tiếp theo đó chính là cơn giận dữ dội.
Thẩm Thất vốn có thói quen nhát gan trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm vỗ vỗ bàn tay Thẩm Thất, giống như xoa con chó nhỏ, khen ngợi sự ngoan ngoãn của nàng, “Mệt rồi sao?”
Hiện tại Thẩm Thất bị da mặt dày của Hàn Sâm làm cho hết cách, đành chịu thôi da mặt nàng không có dày như người ta, chỉ có thể coi như không có chuyện gì, khuôn mặt xám xịt đi đến phía sau bình phong thay quần áo.
Đợi nàng sửa soạn xong rồi đi ra, thì Hàn Sâm đã ngồi sẵn ở gian phòng khách phía tây. Từng món thức ăn được bưng lên, Hàn Sâm vẫy tay với nàng, “Trẫm thực sự có chút đói bụng, hình như lâu lắm rồi không có cảm giác đói khát này.”
Hàn Sâm lạnh nhạt nói, Lí Chương đứng bên cạnh nghe mà hai hàng nước mắt chảy xuống, ông ta dùng tay áo lau đi, giống như chuyện Hàn Sâm cảm thấy đói là việc gì đó vui mừng lắm không bằng.
Thẩm Thất nhìn thân hình gầy yếu hơn trước kia của Hàn Sâm, thầm nghĩ ‘Có lẽ hắn nên ăn nhiều một chút’, nhưng ý nghĩ này không tồn tại quá lâu trong đầu Thẩm Thất, bởi vì nàng đã bắt đầu oán giận Hàn Sâm.
Hàn Sâm không đợi Thẩm Thất ngồi xuống ăn cơm, hắn bỏ một muỗng hải sản vào miệng, sau đó nhắm mắt lại nghiền ngẫm cả nửa ngày trời, chẳng khác gì đang ăn sơn hào hải vị, vẻ mặt hưởng thụ, tươi cười, “Hình như hôm nay có thể cảm nhận một chút mùi vị.” Lời này của Hàn Sâm là nói cho Lí Chương nghe, khiến Lí Chương kích động đến mức lập tức đứng thẳng người.
“Ngài thường không cảm nhận được mùi vị sao?” Thẩm Thất chạy tới ngồi trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm cười nói: “Có thể thấy một chút.” Nói xong, hắn đến gần Thẩm Thất thì thầm bên tai nàng mấy câu, làm cho Thẩm Thất xấu hổ đến nỗi muốn đào hố chui xuống đất.
Nhưng bên ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh, thầm nghĩ, hắn còn muốn lần sau, đúng là mơ mộng hão huyền. Thẩm Thất sớm hạ quyết tâm, lần sau nếu Hàn Sâm dám đến, nàng nhất định sẽ làm cho hắn nhục mặt.
Thẩm Thất đang ảo tưởng làm thế nào để cấm cửa đuổi Hàn Sâm, rồi làm thế nào để hắn tức giận đến mức giậm chân, hoặc là trong điểm thời điểm quan trọng nhất nàng sẽ trêu đùa hắn, khiến cho hắn muốn ngừng mà không được, muốn cầu cũng không cho, không thể không thấp giọng van xin nàng, Thẩm Thất vừa tưởng tượng vừa cười đến mức sung sướng, cho nên không để ý đến ánh mắt đăm chiêu của Hàn Sâm.
Ngày hôm sau, Thẩm Thất đợi mòn cổ cũng không thấy Hàn Sâm đến để nàng có cơ hội làm nhục hắn, bởi vì người ta là đương kim hoàng đế nói không chừng hắn đã quên mất cái chuyện phong hoa ngày đó. Thẩm Thất đợi nửa tháng cũng không thấy Hàn Sâm đến.
Có câu ăn xong chùi mép quay lưng bỏ đi, chính xác là nói về hành vi của Hàn Sâm, Thẩm Thất nghĩ tới, liền hận cắn chặt răng. Nửa tháng nay coi như là thoải mái, nhiều năm rồi mọi người chưa từng thấy Văn Hi đế sủng ái ai, nay tâm tình hắn đột nhiên thay đổi, cùng công chúa Nam Chiếu nói chuyện phong hoa, bọn họ liền chạy tới nịnh bợ nàng, tính tình Thẩm Thất rất yêu náo nhiệt, được người ta tâng bốc đến mức mở cờ trong bụng (*cực kì vui vẻ). Nhưng nửa tháng sau lại không như vậy, mọi người thấy hoàng thượng không tiến thêm bước nào nữa, liền bắt đầu bàn luận, xem ra chuyện phong hoa cũng không có gì tốt đẹp nhỉ?
Cái thể loại lúc lạnh lúc nóng, âm thầm sắp đặt sau lưng người khác khiến Thẩm Thất giận nghiến răng nghiến lợi, thế quái nào nàng lại bị người ta mang ra làm đề tài nói chuyện, đều là lỗi của Hàn Sâm, hắn làm bậy, lại đê tiện, hại nàng rơi vào nước sôi lửa bỏng, Thẩm Thất vô tình quên mất nàng mới chính là kẻ đầu xỏ.
Hàn Sâm không đến tìm Thẩm Thất, làm sao Thẩm Thất có thể chủ động đi tìm hắn, chẳng phải là tự hạ thấp giá trị của bản thân, nhưng mà nửa tháng sau đó, lúc đầu Thẩm Thất còn vui vẻ, về sau lại cảm thấy lo lắng không yên, lẽ nào, hắn thật sự chỉ muốn chiếm tiện nghi của nàng? Chẳng nhẽ…
Sắc mặt Thẩm Thất bắt đầu trở nên rối rắm, bởi vì nàng sớm đã quên, trái tim của hoàng thượng từ đầu đến cuối đều không dành cho Thẩm Thất nàng. Thẩm Thất đánh một cái thật mạnh lên đầu mình, “Ngươi đúng là mất trí rồi.”
Thẩm Thất đang kiểm điểm chính mình, lại nghe thị nữ tới truyền tin, hoàng thượng mở yến tiệc ở Xán Cẩm Đường, mời quần thần và cung phi tới dạo chơi.
“Không đi, không đi.” Hiện tại, Thẩm Thất vừa nghĩ tới Hàn Sâm là thấy đau đầu.
Thị nữ vâng dạ một tiếng sau đó lập tức rời đi.
Thẩm Thất thấy các nàng thực sự bỏ đi, nàng từ ghế quý phi lập tức đứng dậy, “Đi thật sao?” Thẩm Thất vô cùng tức giận, đúng là chẳng có ai làm người ta bớt lo lắng, chủ tử nói không đi, vậy mà các nàng chẳng thèm khuyên nhủ nàng ta một câu hay? Tại sao không cho chủ tử một cái bậc thang để đi xuống? Thẩm Thất chỉ muốn làm ra vẻ không muốn gặp vị hoàng đế phụ lòng nàng thôi, nhưng nếu cung nhân khuyên một tiếng, nàng có thể giả vờ gắng gượng đi gặp hắn, đằng này lại khác, ngay cả cơ hội gặp mặt chất vấn người nọ cũng không có.
Tất nhiên Thẩm Thất sẽ không chủ động đi tìm hắn, bởi vì nàng có nhiều thứ không bỏ xuống được.
Đắn đo một hồi lâu, Thẩm Thất đứng trên Duyệt Trúc lâu nhìn về hướng Phương Lâm Uyển phía xa xa, ở đó phát ra tiếng ồn ào náo nhiệt, nàng cắn chặt răng, dựa vào cái gì người ta ở bên kia ăn uống nhảy múa vui vẻ, nàng lại phải ở chỗ này ăn năn hối hận.
Thẩm Thất chống hai tay lên hông, “Người đâu, bản công chúa muốn đi tới Xán Cẩm Đường.” Nói xong, mặt nàng đỏ bừng bởi vì chính mình nói lời mà không giữ lời.
Khi thái giám thông báo “Công chúa Nam Chiếu đến”, lúc này Thẩm Thất còn chút xấu hổ và giận dữ, nhưng nhanh chóng ngụy trang, nghiêm mặt lạnh lùng đi vào.
Hàn Sâm nhìn nàng cười cười, Thẩm Thất hung hăng trừng mắt hắn một cái, sau đó quay đầu sang chỗ khác không thèm để ý hắn nữa.
Xán Cẩm Đường này là chỗ đẹp nhất trong Phương Lâm Uyển, đối diện là hồ nước xanh biếc, mặt hướng về Trường Xuân viên, trong Trường Xuân viên bốn mùa đều có hoa nở rộ, ở ngoài Xán Cẩm Đường có một con đường mòn ngoằn ngoèo, hướng thẳng đến bụi hoa, phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng mà đám đông hôm nay khiến Thẩm Thất có chút buồn bực. Theo lý mà nói cung phi và quần thần không được gặp mặt, huống chi là quần thần trẻ tuổi thế này. Yến tiệc hôm nay hết sức kì lạ, ngoại trừ ‘quần thần’ trẻ tuổi ra, còn có hơn mười cô gái quý tộc mà Thẩm Thất từng gặp, lúc trước khi Thẩm Thất và Thẩm thị định mở Tú Viện hội, những người này đều có mặt ở đó. Mà những người này hợp lại một chỗ, trông có vẻ như đang đi dạo, nhưng lại cực kì mờ ám, chẳng lẽ hôm nay là đại hội tương thân? Không ngờ Hàn Sâm cũng có nhã hứng này.
Thẩm Thất nghi ngờ, quý tộc danh giá chưa thành hôn trong kinh thành đều có mặt ở đây, mà quan viên dưới ba mươi tuổi cũng ở chỗ này, tất nhiên không thể thiếu Tiếu Ngọc.
Mắt Thẩm Thất nhìn thấy Tiếu Ngọc, không phải vì Tiếu Ngọc vô cùng xuất chúng, đơn giản bởi vì lúc này Tiếu Ngọc đang đứng bên cạnh Hàn Sâm.
Có câu nhân so nhân khí. Thật ra khi Tiếu Ngọc đứng một mình, hắn cũng rất tuấn tú, nhưng đặt bên cạnh Hàn Sâm, thì giống như địa xà so với thiên long. Thẩm Thất cực kì khinh thường Hàn Sâm, nhưng không thể không thừa nhận, ánh mắt của Thẩm Thất năm đó rất tốt.
Thẩm Thất đang ngồi đánh giá, thì thấy ánh mắt Hàn Sâm nhìn về hướng nàng, khóe miệng kia tươi cười vui vẻ giống như đoán được trong lòng Thẩm Thất nghĩ gì. Giống như đang nói, nhìn đi, xem rốt cuộc là Tiếu Ngọc hay trẫm tốt hơn?
Thẩm Thất ngó lơ ánh mắt hắn, đến khi Tiếu Ngọc rời khỏi người Hàn Sâm, Thẩm Thất liền vội vàng chạy đi trước Tiếu Ngọc một bước, đợi khi rời khỏi tầm mắt Hàn Sâm, Thẩm Thất lập tức đi đến trước mặt Tiếu Ngọc, “Tiếu đại nhân.”
Trong lòng Thẩm Thất có trăm ngàn câu hỏi, nhưng trọng điểm vẫn là không hiểu tại sao Tiếu Ngọc lại từ chối ý tứ ban hôn của Hàn Sâm.
“Công chúa.” Trong ánh mắt Tiếu Ngọc hiện lên sự vui mừng.
“Tiếu đại nhân, có thể nói chuyện một chút không?” Thẩm Thất dẫn Tiếu Ngọc đi đến sau một bụi hoa, cắn răng dày mặt nói: “Tại sao Tiếu đại nhân lại từ chối việc tứ hôn của hoàng thượng?”
Tiếu Ngọc bị hỏi như vậy vẻ mặt giống như sương mù trên núi, “Vi thần không hiểu ý công chúa, hoàng thượng chưa từng nói chuyện tứ hôn với vi thần?” Nói xong liền nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thất, tiếp tục bổ sung một câu, “Nếu hoàng thượng tứ hôn, vi thần đâu dám không tuân theo.” Tiếu Ngọc đoán chừng cũng nhìn ra một chút manh mối từ Thẩm Thất, vội vàng biểu lộ rõ thái độ.
Thẩm Thất giậm chân: “Ta biết ngay mà, tên tiểu nhân đê tiện.” Thẩm Thất không chút để ý đến trạng nguyên lang ngây ngây ngốc ngốc, chạy thẳng một mạch tới tên đầu sỏ.
Giờ phút này Hàn Sâm đang ở dưới bóng râm nghỉ ngơi, có lẽ là nói chuyện nhiều nên mệt, vì vậy chọn một chỗ ở xa mà kín đáo, Thẩm Thất đi hỏi người khác, đi qua nhiều bụi hoa mới tìm thấy hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]