Thất Bảo Thủy là một gian lầu xây dựng trên dòng sông Thương Long. Ở đầu xuân mặt hồ dày đặc sương mù, khiến thủy lầu trông giống như đình viện thiên giới, chỗ này một trong mười phong cảnh đẹp nhất hoàng thành.
Nhưng mà Thẩm Thất đâu có rãnh rỗi để ngắm cảnh đẹp, thủy lầu to như vậy ngoại trừ Hàn Sâm, chỉ có cung nhân hầu hạ.
“Hoàng thượng, tại sao không thấy hai vị quý phi nương nương, nghe nói các nàng cũng rất thích coi hí kịch.” Thẩm Thất không muốn ở cùng một chỗ với Hàn Sâm.
Nào ngờ Hàn Sâm giả vờ như không nghe thấy, một mực nhìn chằm chằm Thẩm Thất, khiến cho nàng phải ngượng ngùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng mới thôi.
“Các nàng chỉ thích nghe vậy thôi, người cực kì thích hí kịch chính là Quang Liệt hoàng hậu của trẫm.” Hàn Sâm đột ngột mở miệng nói.
Thẩm Thất cứ tưởng rằng Hàn Sâm sẽ không trả lời, thế nhưng không ngờ lại nghe được bốn chữ ‘Quang Liệt hoàng hậu’ từ trong miệng của hắn, hóa ra hắn vẫn còn nhớ người này.
“Lại nói, thất công chúa và Quang Liệt hoàng hậu của trẫm thật có duyên.”
Không đợi Thẩm Thất hỏi ngược lại hắn, hắn đã lập tức nói ra, “Ở nhà nàng cũng là thứ bảy, khuê danh gồm một chữ, mọi người trong nhà gọi nàng là Thất Thất, nghe nói khuê danh của công chúa là Thích Thích, không biết tự là gì?”
Thẩm Thất bị hắn hỏi lại chuyện cũ, trong lòng nổi lên sóng lớn, căn bản không thể nói, nàng không hiểu ý tứ của Hàn Sâm.
Hàn Sâm làm cho Thẩm Thất vô cùng sốt ruột, nàng đành lấy tay dính nước, viết trên bàn chữ ‘Thích’.
“Ồ, thì ra trong lòng ta có Thích Thích là một chữ Thích kia.”
Người nói có lẽ vô tâm, nhưng người nghe lại đỏ mặt, dường như Thích Thích ở trong tim hắn. Đáy lòng Thẩm Thất như bị tát một cái bạt tai, sao nàng có thể mất bình tĩnh như vậy.
“Cũng là hai chữ Thích Thích trong bi thương ưu thương.” Thẩm Thất cắn răng trả lời.
Hàn Sâm lặng lẽ nở nụ cười, không hề trách cứ sự vô lễ của Thẩm Thất. Thẩm Thất đang định nói vài câu đại sát phong cảnh, lại bị tiếng i a i a trên sân khấu hấp dẫn.
Hôm nay lại tiếp tục diễn kịch tài tử giai nhân, là tiếp mục mà Thẩm Thất yêu thích nhất, nội dung kể về một đôi uyên ương số khổ, tiểu thư nhà giàu yêu mến tú tài, nhưng nàng bị phụ thân ép bức đến mức phải tự sát. Tú tài kia tức giận, nổ lực phấn đấu giành chức trạng nguyên, đem quan phục đến bờ sông tế tiểu thư, sự si tình của chàng làm cho hà bá cảm động, đuổi tiểu thư quay về, để cho người trung tình có một kết cục đẹp.
Có lẽ tiểu hoa đán diễn vai tiểu thư là người mới, cho nên thần thái và cách hát chưa đủ tình cảm, liếc mắt một cái là có thể nhận ra người mới. Đoạn đầu, Thẩm Thất xem rất chăm chú, nhưng đến khúc hà bá đuổi tiểu thư trở về nhân gian, trong lòng Thẩm Thất bắt đầu lo lắng. Cũng không biết do nàng quá sợ hãi, hay là Hàn Sâm thật sự cố tình ám chỉ điều gì, tuy nhiên Thẩm Thất đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Thẩm Thất chột dạ liếc mắt sang nhìn Hàn Sâm, sau đó trông thấy hắn quang minh chính đại nhìn mình, giống như trên mặt nàng nở hoa. Lúc nãy Thẩm Thất mải mê coi kịch cho nên không có cảm giác gì, nhưng bây giờ cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống lửa.
Căn bản là Hàn Sâm không hề muốn thu hồi ánh mắt say đắm đó, Thẩm Thất lại càng không thể lườm hắn một cái, nhưng mà Hàn Sâm thực sự làm cho nàng không thể chịu nổi.
“Trẫm nhớ ra một chuyện, nghe nói lão vương Nam Chiếu đưa công chúa đến An Dương, định liên hôn với trẫm?” Hàn Sâm chợt cười rạng rỡ như gió xuân, cầm bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thất.
Đây chính là sự thật, không phải Thẩm Thất nói xạo, nàng tận mắt nhìn thấy hành động của Hàn Sâm càng ngày càng quá đáng, trong lòng rối rắm, chuyện đến mức này đã nằm ngoài dự tính ban đầu của nàng, đáng lẽ nàng phải đi thật xa, không nên sa vào vũng bùn kia.
“Hoàng thượng nhớ lại rồi sao?” Thẩm Thất dùng sức rút tay về, nở nụ cười, “Sớm nên nói với hoàng thượng một chuyện, lần trước thiếp thân mang mấy bức họa đến thư phòng của hoàng thượng, định nhờ hoàng thượng chọn một vị lang quân trên tranh cho thiếp, nhưng không cẩn thận làm rơi vỡ đồ gì đó khiến hoàng thượng tức giận, vì vậy vẫn chưa bẩm báo việc này.”
Thẩm Thất nhắc lại chuyện cũ, một phần là vì tò mò không biết cái bình kia đựng thứ gì, lại khiến Hàn Sâm phải làm ra hành động mất mặt như vậy.
Tuy nhiên Hàn Sâm ra vẻ không nghe, cũng không giải thích.
Thẩm Thất đành nói tiếp: “Hoàng thượng từng nói sẽ ban hôn thần thiếp cho một vị quý tộc trong kinh thành, lúc trước thần thiếp đi du hồ, vô tình gặp mặt trạng nguyên lang Tiếu Ngọc, bản thân đối với hắn vừa gặp đã thương, mong hoàng thượng tác thành, có thể chu toàn việc này.”
Hàn Sâm nhích cơ thể về phía sau, vẻ mặt u ám khó hiểu, một lát sau mới cười trừ, “Công chúa quả thực can đảm, lời nói như vậy cũng dám nói ra.”
Lúc này Thẩm Thất nào có tâm trạng lo lắng nữ nhân phải rụt rè cẩn trọng, nàng thầm nghĩ phải nhanh chóng giải quyết, cắt hết đường lui, cho nên mới can đảm nói ra chính mình yêu mến người nào.
Thẩm Thất đứng dậy rồi quỳ bên cạnh chân ghế Hàn Sâm, “Xin hoàng thượng thành toàn.” Sau đó nặng nề dập đầu ba cái, trên trán để lại vết tích, cho thấy tâm ý kiên định của nàng.
Sắc mặt Hàn Sâm lạnh lùng, mười ngón tay nắm chặt tay ghế, bởi vì dùng sức mà trắng bệch, thật lâu sau mới nói: “Tiếu Ngọc là nhân tài hiếm có, trẫm có thể thay nàng tự mình đi nói chuyện hôn nhân với hắn, nhưng Tiếu Ngọc có đồng ý hay không trẫm không ép hắn được. Dù sao đây cũng là việc tốt, trẫm không muốn nó trở nên tồi tệ.”
Đối với chuyện này Thẩm Thất cực kì có lòng tin, nàng và Tiếu Ngọc đã gặp mặt mấy lần, rõ ràng hắn cũng rất vui vẻ, “Hoàng thượng chỉ cần nói với hắn là được, nhất định sẽ không làm hoàng thượng khó xử.”
“Ồ, nói như vậy các ngươi đã sớm bàn bạc về vấn đề này?” Hàn Sâm nắm ngay trọng điểm.
Công chúa Nam Chiếu và trọng thần Hoa triều lén lút qua lại đâu phải chuyện gì tốt đẹp, nặng thì là tội chết, Thẩm Thất vội vàng lắc đầu. Vẻ mặt Hàn Sâm mới dịu đi một chút, Thẩm Thất liền truy hỏi, “Khi nào hoàng thượng nói chuyện với hắn? Thiếp thân ở lâu trong cung cũng không thoải mái, miệng lưỡi người đời khó nói lắm.” Thẩm Thất vừa mới nhớ ra việc này.
“Ngày mai trẫm nói với hắn, thế nào?”
Thẩm Thất không ngờ Hàn Sâm lại thẳng thắn như vậy, vui vẻ gật đầu, “Đa tạ hoàng thượng thành toàn. Về sau thiếp thân sẽ dâng hương cầu phúc cho hoàng thượng mỗi ngày.”
“Vậy thì không cần, chỉ cần mỗi ngày trong lòng nàng nhắc đi nhắc lại về trẫm ba lần, thì trẫm thấy thỏa mãn rồi.”
Lời này đường đường chính chính nói ra khiến người ta phải nghĩ ngợi xa xôi, nhưng mà Thẩm Thất chỉ có thể giả vờ nghiêm mặt không hiểu.
Từ trước đến nay Hàn Sâm là người nói được thì làm được, hắn nói với Thẩm Thất ngày mai sẽ làm, quả thực ngày mai liền làm giúp nàng, thế nhưng kết quả lại không như ý người.
Thẩm Thất nghi ngờ nhìn Hàn Sâm nói: “Hắn từ chối?” Chuyện này cực kì không hợp lý.
Hàn Sâm không mở miệng nhưng lại ra hiệu cho Lí Chương, Lí công công liền trình bày rõ ràng: “Trạng nguyên công nói hắn đã có ý trung nhân, cám ơn vì đã lọt vào mắt xanh của công chúa.”
Thẩm Thất thầm cắn răng, lời nói của Lí Chương không thể so sánh với lời của Hàn Sâm, hắn giả vờ giả vịt không chịu mở miệng, càng khiến Thẩm Thất nghi ngờ Hàn Sâm đã đụng tay đụng chân gì đó đằng sau.
Nhưng bởi vì như vậy, Thẩm Thất càng phải chứng minh cho Hàn Sâm thấy bản thân nàng có thể thắng hắn, nhất định phải làm hắn nhìn mình bằng ánh mắt khác xưa, không thể cứ để hắn chiếm ưu thế được. Có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Thẩm Thất cũng rất kiên nhẫn, cho nên mới không trực tiếp hỏi ra miệng câu ‘Ngươi không động tay động chân gì chứ’.
Tuy nhiên tính tình của nàng luôn luôn nóng nảy như pháo nổ, bây giờ giương cung mà không bắn, trái lại làm cho người ta nghi ngờ. Vì thế, tuy rằng Thẩm Thất lẫn Hàn Sâm đều có ý xấu nhưng lại giả vờ yên bình.
“Thật ra trong kinh thành còn rất nhiều tuấn kiệt, công chúa cứ từ từ lựa chọn.” Hàn Sâm an ủi Thẩm Thất.
Trong lòng Thẩm Thất nghĩ về Tiếu Ngọc kia, đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Thẩm Thất nàng nếu đã muốn cái gì, đều phải vào tay cho bằng được. Đặc biệt là loại người từ chối nàng.
“Vâng.” Thẩm Thất ngoan ngoãn đồng ý.
Mấy ngày sau, tuy rằng Hàn Sâm thường xuyên kêu Thẩm Thất đi cùng, nhưng hắn rất quy củ, không có làm gì quá đáng, nhớ lại hành động lúc trước, đôi khi Thẩm Thất phải cảm thán, không biết vị hoàng đế này có bị thần kinh phân liệt hay không.
Thẩm Thất có chút không cảm nhận được mùi vị đồ ăn trước mặt. Nhiều ngày rồi tuy rằng Hàn Sâm vẫn đặc biệt chiếu cố nàng, nhưng rõ ràng là tương kính như tân, cảm giác khá xa lạ, khiến Thẩm Thẩm đôi khi cảm thấy mình thực sự là công chúa Nam Chiếu. Thật ra bất kể là Hàn Sâm đối xử với nàng tốt xấu như thế nào, cũng không giống với người khác, nhưng hôm nay hắn lại cư xử hời hợt với nàng, ngược lại khiến Thẩm Thất thấy khó chịu.
Nhìn cái vị ung dung thản nhiên, vẻ mặt hiền lành kia, Thẩm Thất cực kì muốn đi lên xé bản mặt ngụy quân tử của hắn ra. Nói thẳng ra Thẩm Thất không dám thừa nhận, Hàn Sâm rất hăng hái trong việc giúp nàng chọn vị hôn phu, nhưng lại khiến nàng vô cùng tức giận, thật muốn giậm chân mắng chửi.
Thẩm Thất đang hờn dỗi, thì nghe thấy Hàn Sâm đột ngột lên tiếng: “Xưa nay công chúa thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải đổi quần áo mới, tại sao hôm nay lại có ngoại lệ?”
Thẩm Thất không ngờ rằng Hàn Sâm lại quân tâm đến chi tiết nhỏ nhặt này, nhưng rõ ràng nàng đã thay quần áo rồi mà, hôm qua là xanh ngọc, hôm nay là vàng nhạt, tại vì nàng rất thích kiểu dáng này, cho nên đặt may hai bộ khác màu mà thôi.
“Đâu có, hôm qua ta mặc xanh ngọc, hôm nay mặc xanh lá mạ mà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]