Ông cụ vừa nhìn thấy Cố
Tương thì cười tủm tỉm, “Sao
cháu về sớm vậy? Chẳng phải
cháu nói tối nay về muộn sao?
A Trì cũng về sớm thế à?”
Có vợ đúng là khác! Trước
đây, bọn họ chưa bao giờ nghĩ
rằng Giang Trà sẽ về nhà sớm
như vậy.
Giang Trà bình thản nói: “Sao
tự nhiên ông lại đến đây làm
gì? Sức khỏe không tốt mà cứ
chạy tới chạy lui”
Cố Tương liếc anh, cô cũng thấy phục anh luôn rồi, ở ngay trước mặt ông mà Giang Trì vẫn có thể ra vẻ lạnh lùng, như thể anh mới là bậc cha chú nghiêm khắc vậy.
“Ông lo Tương Tương không quen ở nơi này nên mới đến xem con bé.” Nói đến đây, ông cụ Giang nhìn Cố Tương và hỏi: “Tương Tương không sao chứ, tại sao vừa chuyển đến đã ốm rồi?”
Khi nghe tin Cố Tương bị ốm, ông cụ Giang cũng trở nên khẩn trương.
Người nhà họ Giang bây giờ đang có cảm giác như chim sợ cành cong vậy.
Cố Tương nói: “Cháu chỉ bị cảm vặt thôi ạ, sau khi truyền dịch cả ngày thì đỡ hơn nhiều rồi.”
Thật ra Cố Tương không nghĩ nó nghiêm trọng, cô đi truyền dịch chỉ để nhanh chóng khỏi bệnh.
“Chắc là là do Giang Trì không chăm sóc tốt cho cháu.” Ông cụ nói xong lại nhìn sang Giang Trì, “Cháu là đàn ông, con bé là phụ nữ nên không thể so sánh với cháu được, bình thường cháu hãy quan tâm con bé nhiều hơn đi.”
“...” Giang Trì phát hiện bây giờ mình làm gì cũng là sai, không làm cũng sai.
Anh đành đáp: “Vâng.”
Cho nên anh mới bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/415173/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.