Nhưng Cố Tương không hề bị sự dịu dàng này làm cho đầu óc mê muội. Cô biết rất rõ rằng, khi
mình cảm thấy không thể1 sống thiếu ai đó thì đây chính là khởi đầu của sự bất hạnh. Trong tương lai, cô sẽ phải làm mọi thứ theo ý của đối phương0.
Giống như những gì Hạ Văn Hiên đã làm với Bạch Vi, chẳng phải lúc đầu cũng là dỗ dành sao? Sau đó thì thế nào?
Cố Tương nói với Giang Trì: “Anh không cần phải thương hại em, cho dù rời xa anh, em cũng có nơi để đi.”
Cố2 Tương và Giang Trì quen nhau chưa lâu, tình cảm cũng chưa sâu đậm nên không cần làm quá lên.
Tình cảm Giang Trì d0ành cho cô phần nhiều là sự thương hại, giống như anh thương hại những bệnh nhân trong bệnh viện của anh vậy.
Cố T9ương có nhà, cùng lắm thì cô chi một ít tiền sửa sang rồi vào đó ở. Cô không phải không có nơi nào để đi giống như suy nghĩ của anh. Giang Trà nói: “Anh không thương hại em, mà là anh không thể sống thiếu em. Em xem, anh vất vả bao nhiêu năm mới có được vợ, bây giờ chưa được vài ngày thì em đã muốn đi, sau này còn ai dám lấy anh nữa?”
“...” Cố Tương lườm Giang Trì, anh nói cứ như mình là một người đàn ông lớn tuổi chưa tìm được vợ
vậy.
Nhưng nghĩ lại thì điều đó cũng đúng! Hừ, cho dù điều kiện của Giang Trì rất tốt, thì chẳng phải những người thích anh cũng không muốn lấy anh vì e ngại chuyện anh khắc vợ sao. Nghĩ tới đây, không hiểu sao Cố Tương lại cảm thấy khá hơn một chút.
Cô nói: “Miệng anh xấu như vậy, là do anh tự tìm thôi.”
Giang Trì cười nói: “Ừ.”
Trông anh rất dịu dàng khi mỉm cười.
Cố Tương lườm Giang Trà nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Trì đổ chuông, anh lấy điện thoại ra, Cố Tương liếc nhìn thì thấy là Giang Lâm gọi đến. Giang Trì buông cô ra rồi bảo: “Em ngồi đợi một lát.”
Sau đó anh bắt máy.
Cố Tương ngồi xuống bên giường, nhìn thấy sắc mặt của Giang Trì xệ xuống khi nhận cuộc gọi của anh trai, anh hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng như khi ở với cô lúc nãy nữa.
Xem ra Giang Trì thực sự tức giận.
Trong điện thoại, Giang Lâm nói: “Em đang ở đâu thế? Chẳng phải em đã nói chiều nay đi chơi bóng với anh à.”
Giang Trà hừ một tiếng đầy lạnh lùng, “Em làm gì có thời gian chơi bóng? Hôm nay anh được lắm đó, em vừa đi bệnh viện một chuyến, tranh thủ lúc em không ở nhà, anh chọc tức vợ em khiến cô ấy phải
bỏ đi đúng không? Chẳng lẽ những gì em nói với anh tối hôm qua chỉ là đùa giỡn thôi hả!”
Tối hôm qua Giang Trì ngủ cùng Giang Lâm, đương nhiên anh cũng giải thích với Giang Lâm về chuyện của Cố Tương, nhưng dường như Giang Lâm không thèm nghe. Giang Lâm nói: “Em Ba à, sao em lại trở nên như vậy, chỉ là một cô gái thôi mà, loại con gái như vậy có cả đống, cô ta quá đề cao bản thân rồi.”
“Ừ, anh không cần phải coi trọng cô ấy, vậy anh cũng không cần phải quan tâm em đâu.” Giang Trà nói: “Sau này nếu anh ở nhà, em và Cố Tương sẽ không về. Em và cô ấy đang rất tốt đẹp, anh vừa về cái là lắm chuyện.”
Nghe Giang Trì nói thế, Giang Lâm biết anh thực sự tức giận.
Giang Lâm bảo: “Rõ ràng thái độ của vợ em có vấn đề, em xem cô ta nói chuyện với anh thế nào, dù sao anh cũng là anh trai em, nói cô ta một chút thì đã sao.”
“Cô ấy là vợ em, ở nhà này người có quyền nói cô ấy chỉ có thể là em.” Giang Trà trách: Anh thật sự không nên gay gắt với Cố Tương.”
“Vậy em nói cô ta đi!” “Nhưng em không muốn.”
Giang Lâm: “... Thằng em trai chết tiệt này thực sự
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]