Giang Lâm thậm chí còn không muốn tổ chức đám cưới cho Cố Tương và Giang Trì, điều này cho thấy anh ta vô cùng không thích cô.
Giang 1Trì nói: “Anh biết, anh cũng không bắt em phải thay đổi, em xem những ngày qua ở nhà họ Giang không tốt sao? Mọi người trong nhà đều rất thí0ch em, chỉ có anh Cả hơi hiểu lầm em một chút thôi. Đây là vấn đề của anh ấy chứ không phải của em, anh ấy luôn như vậy, có đôi khi đến cả b3ố cũng bị anh ấy chọc tức đấy. Em đừng đi, nếu em đi thì anh phải làm sao bây giờ? Em để anh lại một mình, anh đáng thương biết bao!”
Giang Trà thật biết làm nũng.
Cố Tương nhìn anh, “Một mình là thế nào? Nhà anh nhiều người như vậy, bọn họ đều đối xử tốt với anh 0mà.”
Giang Trì nói: “Nhưng anh đã hứa sẽ không bỏ em lại một mình rồi. Anh là người đã nói là sẽ giữ lời. Vậy còn em? Em đã quên lời9 hứa với anh rồi sao?”
“...” Cố Tương nhìn Giang Trà, “Em hứa với anh cái gì chứ? Em chẳng hứa hẹn gì cả, lúc trước thấy anh bị thương nên em mới miễn cưỡng ở lại thôi. Bây giờ anh cũng sắp khỏi rồi!”
Giang Trì bị bệnh nên cô mới dỗ dành anh. Bây giờ cô chẳng muốn dỗ nữa.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Cố Tương, Giang Trà sờ đầu cô, “Anh thật là khổ, vết thương vừa mới đỡ được một tí đã bị vợ đá, biết trước như vậy thà anh cứ ở luôn trong bệnh viện còn hơn.”
“...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129719/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.