Vài ngày sau đó, vì không để Giang Trì ảnh hưởng đến tiến độ công việc của mình, sáng nào Cố Tương cũng đến cửa hàng từ s1ớm và buổi tối về muộn nhất có thể, cô cũng không ăn cơm ở nhà.
Buổi tối, thấy trên bàn ăn không có Cố Tương, bà0 Giang hỏi: “Hai ngày nay Cố Tương bận gì thế?”
“Cô ấy bận việc ạ” Giang Trì đáp: “Cố Tương nói gần đây có rất n3hiều việc.”
“Buổi sáng con bé cũng đi rất sớm” Bà Giang lại nói tiếp: “Có phải Cố Tương gặp khó khăn gì trong cô2ng việc không? Con phải hỏi con bé chứ. Con bé này có chuyện gì là cứ thích để trong lòng mà không nói cho người khác bi0ết, con là chồng thì phải quan tâm đến nó một chút.”
Giang Trì: “..”
Nghe mẹ nói xong, Giang Trì lên tiế9ng: “Dạ”
Trời đã khuya, Cố Tương đang ngồi trên ghế, cô vừa ăn xong đồ ăn gọi ở bên ngoài, đang chuẩn bị cầm bút lên tiếp tục chiến đấu thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Nhìn thấy hai chữ Giang Tri trên điện thoại, Cố Tương thoáng buông lỏng tay ra cứ như là bị bỏng vậy.
Mấy ngày nay Cố Tương rất bận, Giang Trì cũng không gọi cho cô, tại sao bây giờ lại gọi điện thoại tới?
Cố Tương đi sớm về muộn chính là vì không muốn hình bóng của Giang Trì cứ chạy đi chạy lại trong đầu mình. Bây giờ cô mới phát hiện yêu đương thật sự là một việc rất tốn nơ ron thần kinh, bởi vì cô cứ luôn không kìm được mà nghĩ đến anh, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129700/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.